Trên đường trở về trong đầu của Ngu Miểu đều là câu nói kia của Vấn Cảnh Hoà.
Sau khi anh nói xong không để Ngu Miểu có bao nhiêu thời gian phản ứng lại, chỉ mím môi nói: “Ngày mai gặp lúc luyện tập.”
Sau đó thì rời đi, chỉ để lại một mình Ngu Miểu hỗn loạn không thôi.
“Còn có ba ngày, luyện tập của hai người chắc là không có vấn đề gì chứ?” Giang Đình nhìn kính chiếu hậu hỏi.
Lúc này Ngu Miểu làm gì có tâm thần phân tâm nghe người khác nói chuyện, toàn đầu óc đều là âm thanh của Vấn Cảnh Hoà.
Giang Đình thấy không được đáp lại, nên nhìn thoáng qua kính chiếu hậu: “Ngu Miểu? Ngu Miểu?”
Sau khi hô vài tiếng, lúc này Ngu Miểu mới phản ứng lại, sau đó mờ mịt mà nhìn về trước mặt: “Chị Đình, vừa rồi chị có phải gọi em hay không?”
Giang Đình bất đắc dĩ cười nói: “Chị hỏi hai người luyện tập có thuận lợi hay không, còn nữa ba ngày sau lên sân khấu rồi, vừa rồi em còn phân thần nghĩ cái gì thế?”
“Rất thuận lợi.” Ngu Miểu rũ mi mắt xuống, che giấu sự hoảng loạn trong lòng: “Thời gian tổ tiết mục cho rất đầy đủ, không cần lo lắng.”
Tuy ngoài miệng cô nói như vậy, nhưng bây giờ cô lo lắng nhất là việc ngày mai gặp mặt Vấn Cảnh Hoà.
Một đêm trôi qua, Ngu Miểu mất ngủ.
Cô đeo hai quầng thâm mắt lớn rời giường, còn bị Tư Điềm cười nhạo một lúc.
“Miểu Miểu, bây giờ cậu đến vườn bách thú diễn gấu trúc chắc cũng không có ai có thể nhìn ra khác biệt đâu.”
“…” Khoé miệng Ngu Miểu vừa kéo: “Nếu mình có thể biến thành gấu trúc, mỗi ngày mình đi bán manh kiếm tiền, còn phải ở trong phòng luyện tập mỗi ngày hay sao?”
Tư Điềm cười đánh giá cô: “Cho nên vì sao cậu lại mất ngủ?”
Ánh mắt Ngu Miểu lập loè, trực tiếp đi về phòng bếp: “Mình đi xem có gì ăn.”
Thấy cô nói sang chuyện khác, Tư Điềm cười nói: “Miểu Miểu à, cậu biết không? Tâm sự của cậu thật sự viết ở trên mặt hết, quá là rõ ràng luôn. Cho nên là bởi Vấn Cảnh Hoà sao?”
Ngu Miểu khiếp sợ mà quay đầu lại, có chút không thể tin tưởng: “Cái này cũng có thể nhìn ra?”
Nhưng nói xong mới biết chính mình lỡ mồm, cũng ảo não nhíu nhíu mày.
Vẻ mặt Tư Điềm hiểu rõ cười cười: “Mình đã hiểu, cậu đây là bởi chương trình sắp kết thúc cho nên luyến tiếc đi!”
Trái tim vốn dĩ của Ngu Miểu nhảy lên, kết quả nghe được lời này lại thở dài nhẹ nhõm một hơi.
“Quý trọng những ngày gặp mặt Vấn Cảnh Hoà cho tốt đi, sắp phát hành Album rồi, hai người sẽ không có thời gian gặp mặt.” Tư Điềm thở dài vỗ vỗ bả vai cô: “Mình hiểu mà, cậu nhất định là khó chịu.”
Ngu Miểu có chút dở khóc dở cười, cô cũng không biết não Tư Điềm nghĩ cái gì.
***
Tuy rằng cách một đêm những hình ảnh đó giống như là vừa mới xảy ra nên sau khi nhìn thấy Vấn Cảnh Hoà cô còn có một chút không được tự nhiên.
Nhưng do cách thời gian ghi hình càng ngày càng gần, Ngu Miểu rất nhanh đã điều chỉnh lại trạng thái chuyên chú luyện tập.
Kết thúc nửa ngày luyện tập, Vấn Cảnh Hoà còn phải đi đến chỗ thông cáo tiếp theo.
Dancer lục tục rời đi, Ngu Miểu dùng khăn lông xoa xoa mồ hôi trên cổ, quay đầu lại đã thấy trong phòng luyện tập chỉ còn một mình Vấn Cảnh Hoà.
Cô hơi hơi sửng sốt, hỏi: “Những người khác đâu?”
“Đều về rồi.” Vấn Cảnh Hoà đi đến uống một ngụm nước sau đó lại nhìn về phía Ngu Miểu, rồi ngoan ngoãn báo cáo hành trình của mình: “Một lát nữa anh phải đi ghi hình một chương trình, đại khái là đến tối mới có thể kết thúc.”
Ngu Miểu gật gật đầu: “Em biết, buổi luyện tập ngày mai là sau 12h trưa đúng không, đến lúc đó em lại qua đây.”
Trong phòng luyện tập lại yên lặng vài giây.
“Việc ngày hôm qua…”
Hai người đồng loạt mở miệng, cuối cùng lại sửng sốt cùng nhau.
“Việc ngày hôm qua đối với chúng ta mà nói đều rất đột nhiên, dù sao tình huống như vậy cũng không phải tình huống chúng ta muốn nó xảy ra, sẽ để ý cũng là bình thường.” Tối qua Ngu Miểu suy nghĩ thật lâu, cô cảm thấy Vấn Cảnh Hoà sẽ để ý có thể là do việc này rất đột nhiên với anh, cho nên sẽ theo bản năng hỏi cho rõ ràng.
Cô rũ mắt, lại bổ sung thêm một câu: “Nhân chi thường tình*.”
(*: Chuyện bình thường của con người)
Vấn Cảnh Hòa khẽ thở dài một tiếng: “Đúng vậy, nhân chi thường tình.”
Lúc này Ngu Miểu ngước mắt nhìn Vấn Cảnh Hoà rồi nói: “Đến lượt anh nói.”
Vấn Cảnh Hoà bất đắc dĩ cong cong môi: “Không có gì, anh chỉ muốn nói anh rất chờ mong sân khấu hai ngày sau, chúng ta cùng nhau nỗ lực.”
Anh biết bây giờ không phải thời cơ tốt cho nên không bằng tạm thời không nói.
Đáy lòng Ngu Miểu xẹt qua một tia mất mát, đến chính bản thân cô cũng không dễ dàng phân rõ cảm xúc như vậy, sau đó cũng gật gật đầu: “Vâng, chúng ta cùng nhau nỗ lực!”
***
Kết thúc ba ngày luyện tập là ghi hình sân khấu chính thức.
Hôm nay ba người Lộ Kim Dao vừa vặn không có hành trình nên cũng đều đến hiện trường cổ vũ cho Ngu Miểu, cũng coi như là một cơ hội tốt để tuyên truyền cho nhóm trước ống kính.
Bên phía Vấn Cảnh Hoà không có ai đến đây, nghe nói là do xung đột hành trình.
Ngu Miểu make up xong, cũng thay đổi quần áo, là váy ngắn cao bồi phối hợp với áo có đai đeo, là đồ đôi với quần áo của Vấn Cảnh Hoà.
Rất lâu rồi Ngu Miểu chưa thử buộc hai đuôi ngựa, mái bằng, tết chéo, cô soi gương một lúc lâu, tỏ vẻ vô cùng vừa lòng.
Khi ba người Lộ Kim Dao vừa tiến vào, Ngu Miểu vừa mới làm tóc xong, cửa vừa mở ra cô cũng hoảng sợ vì cô cho rằng hôm nay ba người sẽ không đến.
“Lúc buổi sáng em hỏi mọi người, không phải mọi người không hợp ý nhau sao?” Ngu Miểu đi qua lao vào cái ôm của Lộ Kim Dao, sau đó bắt đầu lên án mấy người lừa chính mình.
Gương mặt Khúc Hân giãn ra, cười nói: “Như vậy mới có thể lừa được chị Miểu Miểu mà.”
Tư Điềm cười phụ hoạ: “Đúng vậy, trực tiếp nói cho cậu rất không thú vị.”
Bốn người ở bên nhau náo loạn một lúc, bên phía tổ tiết mục đã phái người đến.
Ngu Miểu đành phải tách ra với ba người Lộ Kim Dao đến hội hợp với Vấn Cảnh Hoà, đến phòng luyện tập của anh.
Vấn Cảnh Hoà cũng vừa mới làm tóc xong, lớp make up của hai người lần này rất nhạt giống như không lúc nào không nói cho người khác hai người là một đôi.
Ngu Miểu hiểu biết ngồi ở bên cạnh sô pha của Vấn Cảnh Hoà để lại chỗ trống cho cô, cô cũng không tiện ngồi sô pha đơn ở một bên.
Sợ không khí đình trệ quá mức, Ngu Miểu lập tức hỏi tổ tiết mục: “Không phải chốc nữa phải diễn tập hay sao? Làm sao đột nhiên lại gọi chúng em?”
“Bởi vì trình tự sân khấu đã xảy ra một ít biến hoá cho nên đến hỏi hai người có muốn tiến hành điều chỉnh hay không.” Nhân viên công tác nói.
Ngu Miểu có chút kinh ngạc, hỏi: “Có biến hoá gì?”
Nhân viên công tác mang thẻ trình tự sân khấu ra, vốn dĩ tên Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà ở phía dưới cùng, nhưng lúc này lại trao đổi với Đinh Ngữ Nhi và Đổng Cẩm Lâm, thành nhóm biểu diễn đầu tiên.
“Thế nên bọn họ cũng có quyền đổi trình tự sân khấu?” Vấn Cảnh Hoà lập tức đoán được.
Nhân viên công tác gật gật đầu: “Vậy nên theo trình tự thì đến chỗ này hỏi hai người có muốn sử dụng hay không.”
Hay lắm, hoá ra giấu hậu chiêu ở chỗ này.
Lúc ấy Ngu Miểu còn cảm thấy kỳ quái, nhóm kia của Đinh Ngữ Nhi quá mức bình tĩnh, hoá ra là bởi vì một tấm thẻ đổi trình tự sân khấu, lúc này lấy ra cũng vừa đúng thời cơ.
“May mắn chúng ta trước đó cũng có một tấm, nếu không lúc này phải biểu diễn đầu tiên.” Cô có chút may nhưng lại nghi hoặc: “Nhóm khác sẽ không có chứ, nếu không thì chúng em thay đổi không phải vô ích à?”
Nhân viên công tác cười nói: “Hai nhóm khác là thẻ trao đổi đặc hiệu sân khấu, không phải phần thưởng nào của các nhóm cũng giống nhau.”
Nghe vậy Ngu Miểu cũng yên tâm sau đó nhìn về phía Vấn Cảnh Hoà: “Chúng ta đổi chứ?”
Vấn Cảnh Hòa gật đầu: “Đổi về đi.”
Nhất cử nhất động của sự phản hồi này tự nhiên cũng đến tai nhóm Đinh Ngữ Nhi và Đổng Cẩm Lâm, hai người đều có chút sững sờ, bọn họ không nghĩ đến trong tay Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà cũng có quyền đổi trình tự sân khấu, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhận mệnh.
Diễn tập là nửa phong bế, ngoại trừ tổ tiết mục và nhóm tham gia diễn tập kia, người khác không nhìn thấy sân khấu.
Sau khi Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà diễn tập thuận lợi kết thúc, người xem dưới đài đã bắt đầu lục tục vào sân.
Bốn nhóm đều vô cùng tò mò, người xem đến tham gia bình chọn sẽ là thân phận gì.
Cuối cùng tất cả đều lén chạy đến xem, phát hiện bên trái là bảo vệ mặc vest thuần một sắc, mà bên phải là những nhân vật màu sắc tươi đẹp nhảy quảng trường.
Lương Tư Hàm không nhịn được nói một câu: “Đây… Thật sự vô cùng công bằng.”
Sầm Tuyết lẩm bẩm nói: “Sớm biết vậy em sẽ đổi phong cách thành phong cách nhảy quảng trường, đến lúc đó nhóm các cô nhất định đều vote cho em.”
Lời này nói làm những người khác ở hiện trường đều nở nụ cười, tổ tiết mục chính là để phòng ngừa gian lận như vậy mới cố ý công bố giám khảo ở thời khắc cuối cùng.
***
Điền Văn Hạo làm MC lên sân khấu trước, sau đó đọc quy tắc cho những người dưới đài và người xem video.
Hiện trường tổng cộng có 400 người xem, bọn họ vote cho nhóm mà mình thích nhất. Ngoại trừ những người này, bốn nhóm khách quý tham diễn cũng vote ra một phiếu ngoại trừ chính mình sau khi tất cả các màn biểu diễn đã kết thúc.
Cộng hai loại phiếu vào với nhau, nhóm nào nhiều phiếu bầu nhất thì nhóm đó thắng.
Sau khi nói xong quy tắc thì đến thời gian của các màn biểu diễn.
Đinh Ngữ Nhi và Đổng Cẩm Lâm là nhóm đầu tiên, áo sơ mi và áo sơ mi, tất nhiên là một sân khấu vô cùng gợi cảm.
Ngu Miểu ở trong phòng nghỉ nhìn thấy cũng không nhịn được mà mặt đỏ tim đập, đối với cái này thì sự tiếp xúc của cô và Vấn Cảnh Hoà không đáng kể chút nào.
Sân khấu như vậy đối với những người trẻ tuổi như Ngu Miểu mới có thể tiếp thu, nhưng tuổi của những người ở phía dưới đã hơi lớn, dường như không có phản ứng quá lớn.
Nhóm thứ hai Sầm Tuyết và Đinh Bách Thanh là hát đối bài hát trữ tình, so với nhóm thứ nhất, người xem phản ứng với nhóm này đã tốt hơn rất nhiều.
Ngu Miểu xem đến mức nhập thần, cũng không nhịn được nói: “Các chị ấy thật là lợi hại.”
Phong cách tuy đều có bất đồng nhưng cảm giác trên sân khấu lại làm người không nhịn được mà đắm chìm vào trong.
Vấn Cảnh Hoà thấy cô có chút lo lắng nên an ủi: “Không cần lo lắng, chúng ta chỉ cần hoàn thành sân khấu của chính mình là đủ rồi.”
Ngu Miểu bình ổn cảm xúc lại, sau đó gật gật đầu: “Anh nói đúng, em không thể lo lắng.”
Nếu mọi người đều rất lợi hại vậy thì cô sẽ tận tình hưởng thụ sân khấu này, còn những thứ khác giao cho người xem là được.
Sân khấu của Chu Hàn và Lương Tư Hàm rất bùng nổ, ngay cả những bảo vệ mặt không biểu tình đều có thêm một vài biểu tình vui vẻ. Kinh nghiệm ứng đối của hai người trên sân khấu rất đủ, hiện trường lại ổn, dường như có thể nhanh chóng điều đ.ộng tìn.h cảm mãnh liệt của người xem ở hiện trưởng, hoan hô cho bọn họ.
Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà đã chuẩn bị ở hậu đài, nghe được từng đợt thét chói tai cũng không nhịn được bất đắc dĩ mà cười cười.
Không chỉ phong cách sân khấu của ba nhóm trước đó khác biệt mà ngay cả thực lực đều không xảy ra sai sót, cho nên bọn họ cũng không thể dễ dàng thả lỏng.
***
Sau khi Chu Hàn và Lương Tư Hàm đi xuống thì Điền Văn Hạo lên đài tiếp tục giới thiệu Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà.
“Xin mời Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà!”
Bối cảnh sân khấu lần này là do Thẩm Yến đập tiền, phương diện dancer cũng ngự dụng dancer của Bắc Thần, cũng là dancer của Poris, cho dù là thực lực hay kinh nghiệm đều cực kỳ phong phú.
“Memory” là một bài hát nhẹ nhàng vui vẻ, Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà vừa lên sân khấu đã làm trước mắt người khác sáng ngời.
Điệp khúc là tiếng saxophone hoạt bát, đoạn biên vũ này còn bỏ thêm một đoạn nhảy đấu bò, thoải mái lại kịch liệt, cũng vô cùng có sức cuốn hút.
Nhóm các cô dưới đài đã không nhịn được mà vặn vẹo theo, phản ứng cực kỳ nhiệt liệt, ngay cả những người bảo vệ đó đều không còn vô biểu tình như trước đó, nhiệt tình mà vẫy vẫy đôi tay.
Bộ phận dance break dường như là một trận cuồng hoan lớn, dancer dựa theo trình tự đi ra battle*, cuối cùng là điệu nhảy hai người của Ngu Miểu và Vấn Cảnh Hoà. Mà trong nháy mắt này pháo hoa nở rộ, cũng đốt cháy tình cảm mãnh liệt của cả trên và dưới đài.
(*: Có nghĩa là nhảy đối kháng)
Tiếng hoan hô trộn lẫn với tiếng cười, một màn biểu diễn vui vẻ cũng lan ra khắp nơi.
Kết cục dải lụa rực rỡ vừa vặn bung ra, nhiệt liệt bắt đầu cũng nhiệt liệt kết thúc.
Sân khấu như vậy mang đến cho người xem dư vị rất nồng, cho đến khi Điền Văn Hạo lên đài có rất nhiều người xem cũng chưa bước ra khỏi chấn động vừa rồi.
Hai người lúc này đã xuống sân khấu, cũng nhanh chóng nói lời cảm ơn với nhóm dancer cùng nhau luyện tập nhiều ngày.