Ở bên cạnh Hắc Nhật Đông mười năm, Tiêu Kì Nhiên đã quen dần sự hiện diện của anh như một điểm tựa vững chắc.
Anh cũng như "bề trên" của cô vậy, nên vẫn luôn nghe lời. Cho tới khi, cô nhìn chiếc váy và sợi dây chuyền anh tặng sáng nay, mà trong lòng không ngừng đấu tranh.
Cô biết, đây là quà sinh nhật năm nay. Nhưng nếu mặc váy, đeo trang sức lên người, sẽ đồng nghĩa với việc cô phải cùng anh về nhà gặp mặt ba mẹ chồng tương lai. Thật lòng mà nói, cô vẫn chưa kịp thích ứng với hoàn cảnh hiện tại, mọi thứ đều quá bất ngờ khiến cô bối rối.
Đang ngồi trầm ngâm trên giường, thì người đàn ông ấy mở cửa đi vào.
"Sao còn chưa thay quần áo? Váy không đẹp à?" Anh ôn nhu hỏi, chân bước đến gần cô gái.
Tiêu Kì Nhiên khẽ lắc đầu, ủ rũ nói:
"Em vẫn chưa chuẩn bị tâm lý. Vả lại, cũng không biết làm vợ như thế nào hết."
Nghe xong câu trả lời, Hắc Nhật Đông liền bật cười. Đồng thời cũng hiểu được nỗi lòng của cô gái, thế nên phải dịu dàng giải thích.
"Làm vợ, thật ra rất đơn giản. Em chỉ cần ở bên anh, mỗi đêm ngủ cùng anh là được. Còn những việc ngoài kia, anh sẽ gánh vác tất cả."
"Vậy em có cần yêu anh không?"
Câu hỏi hồn nhiên từ cô, khiến Hắc Nhật Đông chợt trầm mặc, nhưng vài giây sau đã nhanh chóng trả lời:
"Yêu từ tim mà có. Yêu hay không phải tự em quyết định, anh không thể can thiệp được. Nhưng dù không yêu, thì em vẫn phải ở bên anh. Hắc Nhật Đông, mãi mãi không cho phép người phụ nữ của mình thuộc về người khác."
Mỗi một từ anh thốt ra, đều vô cùng kiên định. Cả ánh mắt đang dành cho cô, cũng quả quyết hơn hẳn mọi khi.
Người đàn ông ấy muốn chiếm hữu cô và cách anh thực hiện là trân trọng, nâng niu. Suy cho cùng, Tiêu Kì Nhiên chưa từng chịu thiệt dù chỉ là một chút khi ở bên anh, nên căn bản lúc này chưa nghĩ quá sâu xa vào vấn đề.
Thấy đối phương im lặng, Hắc Nhật Đông lại bồi tiếp thêm vài lời:
"Tất cả đều không thay đổi, chỉ là anh cho em một danh phận. Sau này khi ra đường, sẽ không còn ai dám bắt nạt em nữa."
Nghe thêm vài câu, thế là cô đã mỉm cười kèm theo cái gật đầu chấp thuận.
Với hành động đó, cũng khiến người đàn ông an lòng. Anh ôn nhu, hỏi:
"Hiểu rồi đúng không?"
"Vâng!" Tiêu Kì Nhiên cười, đáp.
"Vậy còn không mau thay quần áo, trang điểm, rồi đi với anh. Mọi người đều đang chờ chúng ta đấy!"
"Giờ em thay đồ ngay! Anh xuống phòng khách chờ em đi."
"Anh ở lại, lát nữa đeo dây chuyền giúp em!" Hắc Nhật Đông thản nhiên đưa ra ý kiến.
Tiêu Kì Nhiên thấy hợp lý, nên lại đồng ý bằng nụ cười chiều chuộng, như anh hay dành cho cô.
[...]
Hơn một tiếng sau, chiếc ô tô Ferrari của Hắc Nhật Đông đã có mặt trong khuôn viên Hắc gia.
Anh nắm tay bảo bối của mình ra khỏi xe bằng hành động nâng niu tuyệt đối. Ánh mắt thâm tình dành cho cô, luôn là điều mà biết bao cô gái thầm ao ước có được.
Đêm hôm nay, Tiêu Kì Nhiên thật xinh đẹp, lộng lẫy trong bộ váy trễ vai màu trắng với thiết kế chân váy xếp tầng, tôn lên nét dịu dàng, nữ tính như một nàng tiểu thư thuần khiết.
Họ tay trong tay dắt nhau vào nhà, vừa tới sảnh chính đã có đông đủ mọi người chờ đón.
"Anh Nhật Đông!"
Trong đó có một cô gái trẻ trung, xinh xắn, vừa nhìn thấy Hắc Nhật Đông, đã vội vàng chạy tới với ý định chào mừng bằng một cái ôm.
Nhưng tiếc rằng, trước khi chuyện đó xảy ra, người đàn ông đã tránh né một cách nhanh chóng và dứt khoát, khiến cô gái nhất thời ngại ngùng đến cứng đờ cơ mặt.
Sự việc xảy ra chớp nhoáng, nên chưa ai kịp phản ứng. Mỗi người một biểu cảm, riêng Tiêu Kì Nhiên cảm thấy không vui với hành động vừa rồi của cô gái định dành cho anh. Mặc dù cô cũng không biết, tại sao lại có cảm giác đó.
Để bầu không khí bớt gượng gạo, bà Linh đã bước lên phía trước, đứng cạnh Lưu Diệp, giúp cô giải vây.
"Đông Đông! Tiểu Diệp chỉ muốn chào con thôi mà. Hai đứa cũng có xa lạ gì nhau, đâu cần phải cư xử cứng nhắc như vậy."
"Đương nhiên là cần chứ mẹ. Bởi vì, có vợ tương lai của con ở đây, sao con có thể để người phụ nữ khác ôm mình được. Dù là em gái thanh mai trúc mã cũng không nên." Hắc Nhật Đông điềm nhiên đáp trả, tay thì ôm eo cô gái bên cạnh mình, hòng công khai thân phận.
Mọi thứ diễn ra từ anh, đều khiến mọi người ngỡ ngàng. Lưu Diệp đang ngại ngùng, cũng vì không cam tâm, mà lên tiếng:
"Con nhỏ trẻ con này mà là vợ tương lai của anh hả?"
"Ừm! Vừa là vợ, vừa là bảo bối! Em có ý kiến gì sao?" Hắc Nhật Đông ung dung đáp trả.
Một lời thẳng thắn khiến đối phương không còn gì để nói, phải hậm hực trở về vị trí cạnh mẹ ruột của mình.
Bấy giờ, bà Linh lại khẽ đanh giọng lên tiếng:
"Đông, chuyện này rốt cuộc là sao? Mẹ đã nói trước với con là hôm nay có gia đình bác Lưu tới chơi, sao con còn đưa thêm người ngoài về vậy hả?"
Dù trước mặt là mẹ mình, thì Hắc Nhật Đông vẫn tỏ thái độ ngang tàn, lạnh lùng đáp trả:
"Nhiên Nhiên không phải người ngoài, em ấy là vợ con. Mẹ nên từ bỏ ý định gán ghép người khác cho con đi."
"Con..."
"Thôi, vào trong ăn tối trước đã." Hắc Nhật Hỏa nghiêm giọng cắt ngang cuộc trò chuyện giữa mẹ con Trần Linh.
Thấy vậy, bà đành mang theo bất mãn trong lòng, đi đến chỗ ông bà Lưu, bày tỏ thái độ áy náy. Sau đó, toàn thể mọi người đều di chuyển vào phòng ăn.
Tiêu Kì Nhiên ở thế bị động, cũng được Hắc Nhật Đông nắm tay, dắt theo sau.