Cuộc gặp gỡ với người đàn ông lạ mặt ấy, nhưng hắn lại biết hết mọi thứ về cô.
Khoảnh khắc khi đặt ra câu hỏi đó...
"Ba mẹ tôi bị hại, sau đó bằng chứng cũng biến mất. Vậy nên, anh cho rằng hung thủ đứng sau là Hắc Nhật Đông?"
Ngô Khinh Cơ đã bật cười, như đang chế giễu vì cho rằng cô vẫn đang tin tưởng người đàn ông ấy vô tội. Và hắn đã nói:
"Vụ án đó, đến cảnh sát còn không thể tìm ra hung thủ, đương nhiên tôi càng không có tư cách để định tội ai. Nhưng nếu là một người đã ở bên cạnh Hắc Nhật Đông suốt mười năm như em, thì tôi nghĩ rằng em sẽ biết được hắn ta đang đứng ở một cương vị đỉnh cao như thế nào. Hắc gia đứng đầu trong thành phố, họ có những mối quan hệ rộng rãi với các nhân vật cấp cao trong nền chủ nghĩa nước nhà. Việc rửa tội trốn thoát trách nhiệm là chuyện dễ dàng. Cho dù Hắc Nhật Đông không cố ý ám sát ba mẹ em, tàn nhẫn đẩy Vân gia đi vào kết cục bi thảm, thì một người sống trên tham vọng như mẹ hắn, nhất định sẽ không để con trai mình ngồi tù. Một vụ án giết người, so với án chính trị, nếu đặt lên bàn cân so sánh, thì tội danh giết người, song đổ tội cho người khác, vẫn là kế sách vẹn toàn hơn nhiều.
Suy cho cùng, tôi chỉ thấy đáng thương cho em thôi. Không ngờ dòng đời xô đẩy, lại khiến em rơi vào vòng tay kẻ thù, lại còn đem lòng yêu quý."
Ngô Khinh Cơ đưa ra rất nhiều những gợi ý, những nút thắt, buộc Tiêu Kì Nhiên phải tự mình đấu tranh suy nghĩ...
"Vân Phi Yến, em nên nghĩ cho kĩ. Tại sao đêm đó Hắc Nhật Đông lại xuất hiện đúng lúc em bị truy đuổi? Thời khắc nửa đêm thanh vắng, lẽ nào chỉ là trùng hợp? Sự thật là trùng hợp, hay chính hắn cũng có mặt tại hiện trường và tình cờ bị em va phải? Để rửa tội, từ chủ mưu hắn lại biến thành người cứu mạng, không giết một đứa bé như em vì thương hại, nhưng mãi mãi khiến em nghe lời hắn, biến em thành con rối ở bên hắn trọn đời, đổi một cái tên mới, đồng nghĩa với việc Vân gia sẽ mãi mãi biến mất. Hắn không cho em tiếp cận với người ngoài, vì sợ rằng sẽ có ai đó giúp em nhớ lại thân thế của mình. Ở bên hắn, em sẽ bị giam giữ cả đời."
"Im đi, đừng nói nữa." Tiêu Kì Nhiên hoàn toàn mất bình tĩnh khi nghe tới đó.
Cô ôm đầu, vì cảm thấy đau nhức và mọi thứ đều trở nên rối tung rối mù trong lý trí.
Vậy rốt cuộc ai mới là chủ mưu sát hại ba mẹ cô? Là Hắc Nhật Đông hay mẹ anh, bà Trần Linh? Sao cô có thể tin điều đó là sự thật chứ...
Nhưng những gì đang diễn ra trước mắt là hồ sơ tố tụng của vụ kiện năm xưa mà Ngô Khinh Cơ đưa ra. Là biết bao câu nói, khiến cô không biết phải bào chữa cho những người đó như thế nào.
Thấy đối phương mất kiểm soát, Ngô Khinh Cơ mới thật sự đưa ra câu nói. Một câu nói khẳng định lại tất cả, đồng thời đưa cuộc đời cô, rẽ sang hướng khác.
"Tôi sẽ đưa em đi gặp một người, có thể giúp em biết toàn bộ sự thật."
...----------------...
Tiêu Kì Nhiên lững thững trở về nhà khi trời vừa chạng vạng tối.
Người cô gặp đầu tiên là anh ấy. Hắc Nhật Đông đang ngồi trong phòng khách, trước mặt là sấp thiệp cưới đã được điền tên họ, ngày tháng thành hôn. Nhưng bên cạnh đó, còn có thêm một vài bức ảnh...
Bước tới gần hơn một chút, Tiêu Kì Nhiên đã biết tại sao người đàn ông ấy đang lạnh lùng ngồi đó như một pho tượng được tạc bằng băng.
Vài bức ảnh kia, là ảnh Ngô Đình nắm tay cô ở cuối hành lang. Là ảnh cô cùng Ngô Đình lên xe rời khỏi trường.
Những thứ đó, khiến anh phẫn nộ.
Thái độ của anh, cùng tâm trạng nặng nề, hỗn loạn trong cô, trực tiếp đưa bầu không khí rơi vào đỉnh điểm của căng thẳng.
"Hôm nay, hai người đã đi đâu?" Âm giọng trầm lạnh phát ra từ cổ họng Hắc Nhật Đông.
"Đến một nơi, gặp một vài người." Tiêu Kì Nhiên lãnh đạm đáp trả.
"Địa điểm cụ thể, gặp những ai? Sao phải trốn tránh, hay có tật nên giật mình?"
Những gì đang diễn ra trong đầu người đàn ông, là đoạn ký ức ghi lại thông tin lúc nhận được tin báo từ thuộc hạ bảo rằng, Tiêu Kì Nhiên tình tứ bên Ngô Đình, lén lút trốn học cùng cậu ta và giữa đường thì bị cắt đuôi khi đang bám theo.
Số ảnh đó, cũng là mẹ anh gửi tới để vạch tội người con gái anh thương.
Và khi bị tra hỏi, Tiêu Kì Nhiên lại giữ im lặng. Điều đó như giọt nước làm tràn ly, thúc đẩy sự bất mãn trong lòng Hắc Nhật Đông lên đến cao trào.
Anh giương mắt lên nhìn cô. Dù cơn ghen đang che mờ lý trí, nhưng khi thấy bóng dáng nhỏ nhắn ấy, lại không nỡ lòng nói nặng.
"Sao em không nghe lời? Anh đã nói là đừng tiếp xúc với người ngoài, đặc biệt là người khác giới rồi mà?" Âm giọng của anh đâu đó vẫn còn có sự nhẹ nhàng.
Vậy mà khi nghe xong, Tiêu Kì Nhiên lại bất giác nhếch môi, cười một cách nhạt nhẽo, lạnh nhạt hỏi:
"Sao không cho em tiếp xúc với người ngoài? Rốt cuộc anh xem em là cái gì, mà lúc nào cũng ràng buộc, bắt em phải nằm trong tầm kiểm soát của anh?"
"Vì em là của anh." Hắc Nhật Đông dứt khoát đáp trả.
Nhưng lời nói chân tình không được đền đáp bằng tình cảm, mà chỉ là nụ cười trào phúng tựa toàn đau thương trên môi người con gái.
"Hắc Nhật Đông, anh làm em cảm thấy kinh sợ quá."
Nói xong, Tiêu Kì Nhiên lững thững bỏ lên lầu. Trước khi đi xa, còn để lại một câu: