"Em vẫn đang nghĩ, có nên trở về trả thù hay không?" Ngô Khinh Cơ trầm giọng hỏi.
Tiêu Kì Nhiên lúc đó chỉ nhẹ nhàng nâng ly rượu lên môi, sau khi uống xong một ngụm nhỏ, cảm nhận được mùi vị cay nồng khoan khoái trong miệng, mới từ tốn đáp:
"Hắc Nhật Đông, thật sự ác độc vậy sao?"
Nghe xong câu hỏi, Ngô Khinh Cơ liền nhếch môi cười, rồi quay qua nhìn Tiêu Kì Nhiên, nghiêm túc cất tiếng:
"Là hắn sát hại ba mẹ em, hắn giam giữ em suốt mười năm, đến lúc em làm trái ý, hắn liền cho người ám sát ngay lập tức. Nếu không phải tối hôm đó anh tình cờ đi ngang qua, em nghĩ em còn sống để đứng đây tỏ lòng thương cảm với kẻ thù sao?"
Theo lời Ngô Khinh Cơ, thì đêm Tiêu Kì Nhiên gặp tai nạn xe, chính hắn ta là người đã cứu cô một mạng. Cũng là người chở che cô suốt năm tháng qua, mới tránh được sự truy đuổi của Hắc Nhật Đông.
Cũng vì tai nạn ấy, khiến Tiêu Kì Nhiên hôn mê suốt một tháng. Tới khi tỉnh lại, xung quanh cô chỉ có Ngô Đình và Ngô Khinh Cơ. Từ miệng họ, cô mới biết được những gì đã xảy ra với mình trước đó, nhưng sao hễ khi nhắc tới chuyện trả thù, cô lại trầm ngâm, lưỡng lự rồi im lặng, hiện tại cũng thế.
"Oan oan tương báo, bao giờ mới dứt?" Cô tự hỏi.
Nhưng câu hỏi ấy sẽ mãi mãi không có câu trả lời.
Mà nghe vậy, Ngô Khinh Cơ cũng chẳng đốc thúc gì thêm, trái lại còn hạ giọng bày tỏ:
"Tùy em thôi! Dù sao đây cũng là chuyện riêng của em, quyết định thế nào anh cũng tôn trọng. Anh sẽ luôn ở phía sau, che chở cho em."
Nói xong, hắn lại chủ động khoác tay qua vai cô gái, nhưng rất nhanh sau đã bị Tiêu Kì Nhiên ngại ngùng tránh né. Điều đó, khiến Ngô Khinh Cơ thoáng chốc thiếu mất tự nhiên.
Hắn nhanh chóng chuyển sang chủ đề khác.
"Tối mai công ty M.O.C có tổ chức tiệc, anh muốn em đi cùng anh và Ngô Đình, được không?"
Tiêu Kì Nhiên ưu tư nghĩ ngợi một chút, cũng gật đầu đồng ý.
"Em sẽ đi cùng hai anh!"
"Ừm! Vậy anh kêu trợ lý chuẩn bị đồ cho em."
Cô cười trừ.
Sau đó, Ngô Khinh Cơ nhìn đồng hồ, rồi lại nói:
"Tới giờ phải uống thuốc rồi, anh nghĩ em không nên đứng đây nữa."
Cách thể hiện của hắn là đề nghị và thăm dò, chứ không phải mặc định ngay từ đầu như Hắc Nhật Đông từng đối với cô.
Ngô Khinh Cơ, thật sự là một người đàn ông tinh tế.
"Vâng! Em sẽ về phòng ngay bây giờ." Tiêu Kì Nhiên vui vẻ đồng ý.
"Anh lấy thuốc cho em!" Ngô Khinh Cơ cười trìu mến.
Sau đó, cả hai cùng nhau trở về phòng.
...----------------...
Tối hôm sau, Tiêu Kì Nhiên mặc trên người chiếc đầm đuôi cá,đ ôm trọn body, với thiết kế để lộ da thịt khá nhiều, cùng tông màu đỏ nổi bật. Đó cũng là trang phục Ngô Khinh Cơ đích thân chọn lựa và bảo trợ lý mang tới.
Cô không giỏi trang điểm, nên hắn lại thuê riêng một chuyên viên make-up tới giúp. Mất hết vài giờ, gương mặt baby của Tiêu Kì Nhiên đã được họa thành một cô gái có nhan sắc mặn mà, sắc xảo với lối trang điểm khá đậm, tôn lên nét quyến rũ.
Từ bên ngoài nhìn vào, Tiêu Kì Nhiên của lúc này là một giai nhân có sắc đẹp khuynh nước khuynh thành. Tuy vậy, nhưng cô lại không thấy yêu thích, chỉ có Ngô Đình lẫn Ngô Khinh Cơ đều phải nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên khác hẳn.
"Vân Phi Yến, hôm nay em đẹp lắm!" Ngô Khinh Cơ cất lời khen ngợi.
Và hắn chỉ gọi cô bằng tên thật, một cái tên nhẹ nhàng, mềm mại, mà ba cô đã đặt, Vân Phi Yến.
"Cảm ơn anh!" Cô khẽ cười trừ.
Lúc này, Ngô Đình đã mang tới một viên thuốc, còn cầm sẵn ly nước để đưa cho cô, thoải mái nói:
"Uống xong, là chúng ta có thể đi rồi."
Tiêu Kì Nhiên nhìn chằm chằm vào viên thuốc trên lồng bàn tay Ngô Đình. Thấy nó không giống loại thuốc điều trị bệnh như mọi ngày, cô liền giương ánh mắt nghi ngờ, nhìn sang Ngô Khinh Cơ.
Biết cô nghĩ gì, hắn liền nói:
"Đây là thuốc mới, hỗ trợ điều trị chứng đau đầu của em. Biết em ngán uống nhiều thuốc, nên anh nhờ bác sĩ tìm hiểu xem có loại nào công dụng vẫn vậy nhưng dùng ít thuốc hơn không, thì tìm được loại này. Từ giờ, mỗi ngày em chỉ cần uống một viên sẽ không bị đau đầu vào mỗi tối nữa."
Được giải thích cặn kẽ xong, Tiêu Kì Nhiên cũng bị thuyết phục. Cô không nghĩ ngợi gì thêm, liền lấy thuốc và nước uống vào người.
[...]
Không lâu sau, Tiêu Kì Nhiên đã cùng Ngô Khinh Cơ và Ngô Đình có mặt tại bữa tiệc của công ty M.O.C.
Ban đầu, cô chỉ nghĩ đây là một bữa tiệc bình thường. Nhưng đến nơi lại choáng ngợp vì mức độ hoàng tráng của nó. Không chỉ có khách mời tham dự, mà còn có phóng viên tới tác nghiệp.
Bầu không khí ngột ngạt nơi đông người, khiến Tiêu Kì Nhiên thấy khó chịu, nên đã xin phép Ngô Khinh Cơ cho cô được cùng Ngô Đình sang chỗ ít người và hắn đã đồng ý.
Lúc thản nhiên sánh bước cùng Ngô Đình, Tiêu Kì Nhiên hoàn toàn không hề nhận ra ở cách đó không xa, có một ánh mắt nhớ nhung da diếc đang nhìn mình chằm chằm.
Trong đôi con ngươi sâu không thấy đáy ấy, có yêu thương có cả phẫn nộ. Vì trước mắt là người anh yêu, nhưng cô ấy lại đang đi cùng nam nhân khác.
Bản tính chiếm hữu, ghen tuông bùng phát. Lướt qua những con người gây cản đường đi đến phía trước, Hắc Nhật Đông hiên ngang tiến về phía người con gái đã tìm kiếm bấy lâu qua.
Khoảng cách giữa cả hai ngày càng ngắn, cùng lúc càng thu hút nhiều ánh nhìn xung quanh.
Cuối cùng cũng tới thời khắc, anh bắt được cánh tay cô gái...