Đêm lạnh nhất không phải đêm đông, mà là lúc trong lòng lạnh câm chẳng còn tia ấm.
Ở thành phố Z lúc này, tin chấn động nhất, có lẽ là thông tin Nhị thiếu của Hắc gia, Hắc Nhật Đông đột ngột qua đời vì đột tử tại phòng riêng.
Lúc nhìn thấy thi hài lạnh lẽo của người đàn ông, bà Trần Linh sốc tới mức ngất xỉu. Lưu Diệp có mặt, cũng thất kinh hồn vía, vì không thể tin được một người vừa khỏe mạnh đó, lại bất ngờ ra đi không lời từ biệt.
Song song cùng thời điểm đó, trong căn biệt thự xa hoa nằm tại khu đô thị tài phiệt thứ hai của thành phố.
Ngô Khinh Cơ đang thong thả thưởng thức rượu cùng một người đàn ông trung niên còn khá trẻ. Nhìn hắn ta chạc tuổi 32, phong thái đĩnh đạc, khí chất hơn người. Nhìn qua là biết không phải nhân vật tầm thường.
"Mộc tổng, lẽ ra vào giờ này, anh nên ở Hắc gia lo liệu tang sự của em trai mình mới phải. Chứ sao lại có nhã hứng đến đây cùng tôi uống rượu như này vậy?" Ngô Kinh Cơ nâng cao tone giọng mở lời.
Người đối diện lại nhàn nhạt nhếch mép trào phúng.
"Hắc gia nhiều người, thiếu mỗi Hắc Nhật Mộc tôi thì có gì đáng nói. Huống hồ, tôi còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ để sẵn sàng bước lên cương vị Chủ tịch của tập đoàn Hắc thị, một người bận trăm công nghìn việc, lơ là chuyện nhà cũng nên được cảm thông."
"Thế thì điều kiện giữa chúng ta, chắc cũng nên thực hiện. Vì dẫu sao, kế hoạch cũng đã thành công trọn vẹn rồi." Ngô Khinh Cơ lộ ra vẻ mặt tham vọng, ánh mắt trực tiếp xoáy sâu vào người đàn ông trước mặt.
Câu trả lời cho mọi sự thắc mắc bấy lâu, nay đã có.
Tất cả mọi chuyện, đều do Hắc Nhật Mộc bắt tay cùng Ngô Khinh Cơ bày ra. Lý do là gì, chắc bây giờ cũng đã rõ.
Hắc Nhật Đông mất, Hắc Nhật Mộc trở thành người thừa kế duy nhất, quan trọng còn có thể mãi mãi che giấu một chuyện vô cùng rắc rối từng xảy ra vào mười năm trước.
Điều kiện để Ngô Khinh Cơ trở thành cộng sự trong âm mưu này, là ba mươi phần trăm cổ phần trong công ty của Hắc Nhật Đông, khi nó được chuyển nhượng quyền quản lý về tay Hắc Nhật Mộc.
Nghĩ một chút, hắn mới nói:
"Ba mươi phần trăm, xem ra vẫn hơi nhiều..."
"Không nhiều bằng số giấy tờ tôi cất công làm giả để đánh lừa Tiêu Kì Nhiên đâu. Mộc tổng anh nên nhớ, tôi với anh hiện đang ngồi chung trên một chiếc thuyền, tôi mà không được hài lòng, thì anh cũng đừng mong vạn sự như ý. Hung thủ thật sự đứng sau cái chết của vợ chồng Luật sư Vân Phi là ai, tôi cũng hiểu rõ như anh đấy."
Hắc Nhật Mộc vừa dứt lời, Ngô Khinh Cơ lập tức chen ngang. Dùng dăm ba câu nói, liền khiến sắc mặt đối phương mất hết điệu bộ kiêu ngạo ban đầu.
Cuối cùng, hắn vẫn phải nhượng bộ mà nói:
"Thôi được! Ba mươi thì ba mươi, nhưng phải chờ đến khi Tiêu Kì Nhiên bị xử lý đã. Rồi ngày mở tiệc ăn mừng sẽ là ngày cổ phần về tay cậu."
...----------------...
Ngày hạ táng Hắc Nhật Đông, Tiêu Kì Nhiên mới tỉnh lại sau một ngày một đêm chìm vào hôn mê vì tinh thần bị chấn động mạnh.
Lúc tỉnh lại, cô đã thấy bản thân ở bệnh viện và người xuất hiện trong tấm mắt lại hoàn toàn xa lạ, là một nam nhân mà trước nay cô chưa từng gặp qua.
"Anh là ai?" Tiêu Kì Nhiên trầm khàn cất lên câu hỏi.
Người đàn ông lúc đó mới quay lại, nhìn cô bằng ánh mắt thiện cảm, còn có cả sự tôn trọng chưa rõ xuất phát từ đâu.
"Tân Tử! Tôi là người sẽ bảo vệ cô trong khoảng thời gian này." Anh nhẹ giọng trả lời.
Sau đó di chuyển qua ghế sofa, ngồi xuống.
Bấy giờ, Tiêu Kì Nhiên mới định thần lại những chuyện đã xảy ra trước đó. Cô nhớ tới Hắc Nhật Đông, anh đã mất ngay trong vòng tay cô vào đêm đó, cũng nhớ ra tất cả mọi chuyện từng bị lãng quên, nhớ cả thân thế của mình, cũng tin rằng, người đàn ông ấy nhất định không phải kẻ tàn độc.
Nhưng, có phải muộn màng rồi không? Lúc cô nhớ hết mọi thứ, mọi người, thì người quan trọng nhất đã không còn bên cạnh nữa.
Tự chìm vào cảm xúc dằn vặt, rồi tự bật khóc như một con ngốc. Lần đầu tiên, Tiêu Kì Nhiên cảm thấy đau lòng không phải vì bị người mình yêu tổn thương, mà đau vì chính mình lại là người làm tổn thương anh.
"Người mất rồi, cô khóc cũng vô ích thôi. Nên giữ sức đi, sắp tới còn phải đối mặt với rất nhiều chuyện."
Nhờ câu nói của Tân Tử vực dậy tinh thần của cô gái.
Tiêu Kì Nhiên thôi khóc, cô lau nước mắt và nhìn về người đàn ông ấy, khẽ hỏi:
"Tang lễ của anh ấy..."
"Hôm nay là ngày hạ táng." Tân Tử thẳng thắn trả lời.
Nghe vậy, cô vội vàng bước xuống giường bệnh.
"Tôi muốn đến đó."
"Anh ấy sẽ không muốn cô xuất hiện ở đó đâu. Nên ngoan ngoãn ở đây giữ gìn sức khỏe cho ổn định đi. Vả lại, nghi thức cũng hoàn thành rồi, cô có đến cũng không kịp nữa."
Lời nói của Tân Tử, lại kéo theo tâm trạng cô gái tụt dốc. Cô thẩn thờ ngồi trở xuống giường bệnh, nước mắt lại bất giác tuôn rơi.
Vậy là, cô mãi mãi mất anh rồi sao?
Không gian dần chìm vào tĩnh lặng, lúc Tiêu Kì Nhiên trải qua chuỗi giây phút đau lòng nhất, thì cửa phòng bệnh được một người đàn ông đẩy vào.
Ngô Đình lặng lẽ xuất hiện, bằng gương mặt ưu tư phức tạp và một đôi mắt áy náy tột cùng, khi đối diện Tiêu Kì Nhiên.