Vài ngày sau đó, quả thực chỉ cần dùng quyền lực và sức mạnh của đồng tiền, bà Trần Linh đã khiến Tiêu Kì Nhiên phải lãnh án tù chung thân vì tội danh giết người.
Cái giá thật sự quá đắt đối với một người oan ức như cô. Nhưng đó cũng là điều cô tự muốn mình chuốc lấy.
Thoắt đó, mà Hắc Nhật Đông đã rời xa nhân thế mười ngày và hôm nay cũng là ngày thứ bảy Tiêu Kì Nhiên đối mặt với phòng giam tối tăm. Cô như kẻ tự kỷ, cơm không ăn, chỉ thích ngồi co ro một góc, mặc kệ bạn tù xung quanh hỏi gì cũng không đáp.
Đêm nay, cô lại thao thức vì mãi nhớ đến người đàn ông ấy. Nhớ những lúc nũng nịu với anh, lúc được anh cưng chiều, bảo vệ, nhớ cả nụ cười chua chát cuối cùng được nhìn thấy trên môi anh...
Nhớ, rồi tim lại đau buốt như ai đó bóp chặt. Nhiều lần tự hỏi bản thân sao lại ngu ngốc đến thế, bị người ta xỏ mũi dắt đi bấy lâu cũng không biết. Ngu đến mức tưởng nhầm ân nhân thành kẻ thù, lại còn nung nấu ý định giết người đền mạng, kết quả lại thật sự khiến anh mất mạng trong tay mình.
Dẫu biết rõ không cố ý hại anh, nhưng cô lại tự chọn cách này để dạy dỗ lương tâm của chính mình. Tiêu Kì Nhiên cho rằng, cô đáng bị như thế.
Ở trong tù, ngày nắng nóng, đêm thì lạnh buốt thịt da. Nhiều người đã ngủ sau một ngày lao động mệt nhọc, riêng cô thì không. Bên cạnh ô cửa sổ nhỏ, là nơi cô tự nghiền ngẫm nỗi đau hằng đêm.
Cửa kính mờ, không thể nhìn rõ ánh trăng, vốn đã thế lại càng nhòe đi khi nước mắt phủ kín con ngươi buồn bã.
"Đông Đông... Em nhớ chú quá!"
Không thể kiềm lòng, cô bất giác thốt lên câu nói là nỗi đau thấu tận tâm can, không ai hay biết.
Cứ vậy, cô chìm theo dòng cảm xúc trôi chảy mỗi tối, mà không hề nhận ra nguy hiểm đang rình rập sau lưng.
Một nữ tù nhân khác, cầm trên tay sợi dây, âm thầm tiến đến gần Tiêu Kì Nhiên. Khi khoảng cách đã cận kề, ả lập tức vung dây siết cổ cô từ phía sau.
Bất ngờ bị tấn công, cô chỉ biết kháng cự yếu ớt và vùng vẫy trong bất lực. Cảm giác lồng ngực mất hết dưỡng khí, khiến Tiêu Kì Nhiên dần cạn kiệt chút sức lực còn sót lại.
Cô sẽ chết ư? Nếu chết đi, vậy sẽ được gặp lại ba mẹ, gặp được người mình yêu. Như thế, chẳng tốt hơn cô đơn một mình trên cõi đời này sao?
Nghĩ vậy, Tiêu Kì Nhiên dần dà chấp nhận số mệnh, cô buông tay xuôi theo số phận an bài. Lúc sắp ngất đi, còn mỉm cười mãn nguyện.
...----------------...
Hắc gia...
Từ ngày Hắc Nhật Đông qua đời, Hắc Nhật Hỏa cũng lâm bệnh. May thay, nhờ có Trần Linh đủ ý chí kiên cường giúp ông nhanh chóng khỏe mạnh, tỉnh táo trở lại, mới vượt qua nguy nan. Giúp ông, vì chỉ có ông là chỗ dựa duy nhất cho bà ta vào lúc này.
Nhưng đó lại là điều Hắc Nhật Mộc không hề mong muốn. Đến nay, thấy ba mình vẫn mãi im hơi lặng tiếng về vấn đề tiếp quản công ty Thịnh Thiên của Hắc Nhật Đông, nên trong bữa ăn, hắn bèn gợi ý:
"Ba! Nhật Đông nay đã không còn nữa, việc ở công ty Thịnh Thiên cũng cần có người quản lý, để còn phát triển tiếp trong tương lai. Con thấy hay là, giao lại cho con điều hành luôn thể, ba thấy sao?"
"Không được. Đông Đông nhắm mắt chưa bao lâu, mà đã có người muốn tranh giành cơ ngơi của thằng bé rồi, như vậy làm sao được? Anh à, anh phải làm chủ cho mẹ con em!" Bà Trần Linh phản ứng gay gắt, tới phút cuối còn quay qua khóc lóc ỉ oi với chồng.
Bữa tối, nhanh chóng gián đoạn vì sự việc vừa diễn ra.
Bề ngoài, ông Hắc tuy im lặng, nhưng thực chất trong lòng đã có câu trả lời từ sớm.
Gác đũa xuống, ông trầm giọng cất lời:
"Theo lý, nếu tài sản của người đột ngột qua đời, mà không có di chúc, sẽ được phân chia đều cho từng người thân có quan hệ huyết thống. Nhưng vấn đề ở đây, là không ai có quyền đòi hỏi phân chia tài sản, kể cả công ty Thịnh Thiên đang hoạt động."
"Ý ba là sao?" Hắc Nhật Mộc khẩn trương.
Bà Trần Linh cũng cau mày, vì không hiểu chuyên gì đã xảy ra. Lúc này, ông Hắc lại ôn tồn giải thích:
"Bởi vì, Nhật Đông có để lại di chúc. Và người thừa hưởng toàn bộ số tài sản lẫn cổ phần của công ty, là Tiêu Kì Nhiên."
Người được sướng tên không phải Trần Linh, mẹ ruột của anh, mà là người con gái anh vô cùng yêu thương. Cái tên Tiêu Kì Nhiên ấy, thật sự khiến mọi người bàng hoàng, ngoại trừ ông Hắc.
Hắc Nhật Mộc hoàn toàn không thể lường trước nước đi này của Hắc Nhật Đông. Sao anh ta có thể biết trước cái chết của mình, mà để lại di chúc? Tại sao người thừa hưởng không phải Trần Linh, mà lại là Tiêu Kì Nhiên?
"Nhưng cô ta đã giết con trai chúng ta và đang chịu án tù chung thân trong tù. Chuyện tài sản, căn bản không thể nhận." Bà Linh lên tiếng, ánh mắt trực chờ câu trả lời từ chồng mình.
Và Hắc Nhật Hỏa cũng nhìn bà, rồi thong thả trả lời:
"Vậy thì phải tùy thuộc vào điều kiện trao đổi của cô ta đưa ra."
Ván cờ này, vốn đã định Tiêu Kì Nhiên là người thắng cuộc. Nhưng liệu rằng, cô có còn cơ hội chấp nhận sự chiến thắng này không?