“Nhũ đầu của nam nhân rất ít sẽ nhạy cảm như vậy.” Cùng làm ướt hai cái thịt viên, Từ Trinh xoa xoa thân thể đột nhiên cứng còng bởi lời nói của mình, cũng không tiến thêm một bước gặm lấy cái điểm nhỏ kia. Bàn tay ấm áp từng chút từng chút nắm lấy eo căng thẳng của nam nhân, tựa như cưỡng ép giữ thân thể nhanh chóng lạnh xuống kia vào trong lòng mình, Từ Trinh dùng miệng môi ma sát cằm và cổ nam nhân, an tĩnh cảm nhận một chút run run không kiềm chế được kia, cho đến khi nam nhân rủ mí mắt xuống, ý đồ che giấu sự chán nản sỉ nhục, lúc này mới than thở mà buông lỏng, ôn hòa đi hôn đôi môi mím chặt kia.
“Cũng không phải muốn bắt nạt ngươi, làm nhục ngươi.” Xiết chặt cánh tay vòng ở thắt lưng nam nhân, kéo thân thể bởi vì buông lỏng sức mà theo bản năng lui lại. Từ Trinh nhẹ nhàng ngậm lấy mí mắt khép lại, cảm giác được nó hơi run run, liền làm nụ hôn sâu thêm một chút. Có lẽ bởi vì giọng nói ôn hòa của y, có lẽ bởi vì động tác trấn an lòng người, nam nhân cứng ngắc buông lỏng một chút, nhưng ở lúc mở mắt liền nín thở.
Từ Trinh thấy vậy không khỏi cười thành tiếng, tiếng cười kia rất thấp rất nhẹ, cũng không tránh được mang theo mấy phần thương tiếc và đau lòng. Hắn giơ tay nắm thứ xinh xắn trước ngực nam nhân, đầu tiên là đè lại sau đó nắn vặn chuyển. Run rẩy vừa hồi phục lại rất nhanh bị kích thích, thậm chí bởi vì đau, nam nhân theo bản năng giương cao ngực lên, gần lại, nếu không phải phần cắn chặt hàm răng ẩn nhẫn kia, tư thế này gần giống như đang chủ động nghênh hợp.
“Nơi này,” không buông sự giam cầm nơi tay, Từ Trinh gần như kéo vặn nơi yếu ớt kia đến trình độ cao nhất, “Đau không?”
“Thuộc hạ không... Ngô!” Trả lời của Chung Nghị hiển nhiên là theo thói quen, nhưng mà Từ Trinh đã sớm ngờ tới nên y chưa nói hết đã bấm mạnh một cái, chợt đem câu trả lời phủ định kia cắt đứt.
“Đau không?” Trong ôn hòa lập lại mang theo không cho phép nghi ngờ, Từ Trinh không có chút nào thương tiếc giày xéo điểm thịt nho nhỏ kia, nhìn y càng ngày càng đỏ, càng ngày càng sưng. Hắn nhìn thẳng tắp về phía người nam nhân đang không tiếng động chịu đựng, bức bách y mở mắt nhìn về mình, lập lại từng chữ từng chữ một lần,, “Nơi này, đau không?”
Biết cốc chủ muốn trả lời chân thật, Chung Nghị nhắm mắt thật sâu, đem sỉ nhục cố đè xuống, một từ “Đau” Gần như muốn bỏ qua toàn bộ tôn nghiêm, dùng hết sức lực toàn thân mới có thể khó khăn bị ép ra ngoài. Ngược lại, lúc Từ Trinh khi lấy được cái chữ này lại thở ra một hơi thật dài, hắn buông tay ra ngón tay, ngậm nơi ứ máu sưng đỏ kia liếm cẩn thận, mà khi dán chặc vào cái đó thân thể lại cũng không khống chế được run rẩy kịch liệt, lúc này mới bế lên toàn bộ y lên, lấy tư thế ấy ôm vào trong ngực, cùng chung ngã ở trên tháp mềm.
“Chung Nghị ngươi nghe cho kỹ, “Từ Trinh ôm thật chặt nam nhân trong ngực, từng tấc từng tấc hôn gò má, tóc mai của y, kiên nhẫn hướng dẫn y khôi phục lại bình tĩnh, “Bất kể là ngươi hay là ta, trên người bị thương sẽ đau. Ta biết ngươi giỏi ẩn nhẫn, người đi ra từ Ám lâu không thể nào không giỏi ẩn nhẫn, nhưng mà đau chính là đau, bất luận đau ở nơi nào đều không mất mặt.”
Nói tới chỗ này, Chung Nghị khẽ run lên, bắp thịt cả người đều rung động, lại nhanh chóng buông sức lực ra. Biết người này nghe lọt được, Từ Trinh cười nâng lên đầu y chôn ở trên vai mình, giọng nói vững vàng ôn hoà, nhưng mỗi một chữ có thể đi sâu vào lòng người, “Nhớ, người ở trước mắt ngươi là ta, là người ngươi bảo vệ mấy năm, trông giữ mấy năm, mà ta, so với bất kỳ người nào đều biết ngươi là một nam nhân, là một người nam nhân như thế nào!” Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!