Vụ Cốc

Chương 44: Món ăn mặn thứ mười một – Lên đường [nhất]



Editor: Sakura Trang

Mang theo những đồ đơn giản, trên căn bản Từ Trinh cũng không cần thu thấp cái gì, chẳng qua là mang trên người mấy loại thuốc tốt nhất, còn lại tự có người phía dưới chuẩn bị xong đưa tới.

Nói thật, hắn ngay cả thuốc an thai cũng để cho Dung Thiên Hâm đi phối, cho dù trong lòng đang lẫn lộn trăm bề.

An bài xong toàn bộ, đã đến gần chạng vạng, Từ Trinh giục ngựa chạy xuyên qua cốc, ở Vụ cốc nếu nói là có người có gan dám làm như vậy, cũng chỉ có cốc chủ là hắn thôi. Vừa rời khỏi cửa cốc, Từ Trinh mới vừa muốn bước vào mê trận xung quanh, liền thấy hai thân ảnh chạy đến bên cạnh.

“Tâm Nhi, lần này ta là ra ngoài làm việc, không thể mang theo muội.” Trong lòng Từ Trinh lo âu, trên mặt cũng không bộc lộ, chẳng qua là níu lại giây cương, bất đắc dĩ nói với thiếu nữ trước mặt. Một lát sau, hắn lại quét qua nam nhân không một tiếng vang đứng ở đằng sau, lại là không đồng ý đất lắc đầu một cái, “Huống chi, người này tạm thời còn không thể đi ra ngoài.”

Cô muội muội này, Từ Trinh cũng là bảo bối, cũng không hoàn toàn là do cảm tình Dung Tình lưu trong thân thể trong thân thể, trọng yếu nhất chính là nữ hài này quả thực… Có chút lợi hại. Dẫu sao, cũng không phải là mỗi một cái thiếu nữ hoa quý cũng dám vì người yêu mà vọt vào trong loạn đấu, chớ đừng nói chi là nàng lại thật đúng là cướp thành công. Mà sau chuyện kia đã không làm thì thôi mà làm thì làm đến cùng, đem người nam nhân rõ ràng bị trọng thương còn nghĩ báo thù trói gô mang trở lại, mạnh tay quyết đoán nhốt vào trong cốc… Liền là Từ Trinh cũng vô cùng xấu hổ.

Không hổ là nữ nhi của “đại lực ma chưởng” Tru Lục, mặc dù có huyết thống của đại tỷ Dung Thiên Hâm Dung Linh, bộ phận “mềm mại nhu mỹ” kia cũng chỉ có bề ngoài. Nói như vậy, nghiêm khắc mà nói trên ý nghĩa Dung Tâm cũng không phải là muội muội của Dung Tình, chẳng qua chỉ là biểu muội thôi.

Nhưng, ai kêu Dung Thiên Hâm trực tiếp thu người vào nhà mình, còn đổi họ đâu.

Từ Trinh yên lặng lắc đầu, mà “nữ cường nhân” Dung Tâm cũng không đem từ chối của hắn đặt ở trong mắt, nàng vỗ một cái nam nhân đang nắm chặt hai đấm, từ từ cùng hắn mười ngón tay giao hòa. Cùng lúc đó, mặt nam nhân vốn đang khó chịu ửng hồng lên, từ từ thả lỏng sức lực trên người.

Từ Trinh nhìn toàn bộ ở trong mắt, hắn âm thầm liếc mắt nhìn trời, nhất thời bắt đầu hoài nghi Vụ cốc đáng chết này có phải tràn ngập cái gì nam châm hay không. Từ Dung Thiên Hâm bắt đầu, thế nào nam nhân bọn họ ba người coi trọng, tính cách thế nào đều giống nhau như vậy?

Ngờ nghệch, vừa xấu hổ… Còn không có mắt nhìn!

Nghĩ đến cái tên “vừa ngờ nhệch vừa xấu hổ lại không có mắt nhìn” nhà mình còn đi ra khỏi nhà, tùy thời đều có thể gặp nguy hiểm, lông mày Từ Trinh tràn đầy buồn bã, khoát tay một cái định rời đi.

“Đại ca rất ít bước vào giang hồ, có thể biết chu tước hữu sử kia ở nơi nào, mà Chung hộ pháp sẽ ẩn nấp ở đâu? Trọng yếu nhất chính là, con đường nhanh chóng để đến Dong thành có rất nhiều nhưng trên bản đồ không vẽ.” Thiếu nữ tuổi thanh xuân khẽ mỉm cười, không nhanh không chậm mở miệng nói, “Có thể bớt một hai ngày, đại ca sẽ để ý chứ.”

Từ Trinh chẳng qua thoáng dừng lại, quay đầu phát ra một tiếng thở dài, “Muội đó giờ cũng không đi ra ngoài nhiều, có cái tư cách gì nói ta như vậy.”

“Muội tuy không, nhưng nam nhân của muội lại có.” Dung Tâm cười giảo hoạt, nàng thân mật kéo cánh tay nam nhân, cũng không để ý người nọ có bao nhiêu lúng túng, “Quan trọng nhất chính là, người nọ giết cha mẹ của Chung hộ pháp, cho dù huynh có thể đi đúng đường, muốn vào trong phường cũng không phải dễ dàng đi.”

Từ Trinh nhướn mày gõ một cái ngón tay, hắn từ trên cao nhìn xuống hai người, tầm mắt chăm chú rơi trên người nam nhân đang trầm mặc không nói, “Với ta, giết một người rất dễ dàng.”

“Nhưng nghĩ muốn im hơi lặng tiếng đạt được bí mật, nhưng phải hao phí quá nhiều thời gian.” Nam nhân không sợ hãi chút nào đáp lại tầm mắt của Từ Trinh, khàn giọng kiên định nói, “Dù là tiền Tả sử của Vô Sắc phường, ta muốn suy đoán an bài bên trong nhưng cũng không khó khăn.”

“Sau đó, ngươi sẽ thông báo bí mật trong cốc ra ngoài?”

“Ca...!”

Từ Trinh câu khóe miệng, mắt lạnh nhìn nam nhân ngăn thiếu nữ lại, từng chữ từng chữ mở miệng nói, “Nếu như cốc chủ không tin tại hạ, lúc mới vào cốc đã đem tại hạ hôn mê bất tỉnh.” Đã từng là trong lúc loạn chiến để cho hắn vừa bị thương vừa trúng độc, nếu không phải Từ Trinh kịp thời chạy tới, chắc hẳn đã thành cát bụi. Nhưng mà mặc dù như thế, kịch độc như cũ làm cổ họng của hắn bị thương, bây giờ lên tiếng cũng không dễ dàng. Nhưng hắn vẫn là nghiêm túc vừa nói, cũng bảo đảm mỗi một cái âm tiết vững vàng rõ ràng.

“Có cần trợ giúp giết kẻ thù?” Từ Trinh cười như cũ, rõ ràng bất quá là một tư thế tùy ý, ngữ điệu tùy ý, nhưng hết lần này tới lần khác mang uy áp thấu triệt lòng người. Nam nhân khẽ run lên, một giọt mồ hôi từ trán từ từ trượt xuống, vào giờ phút này hắn mới phát giác, trong thời gian giằng co ngắn ngủi này áo lót đã thấm ướt.

“Kẻ thù, chỉ có thể chính ta giết.” Hắn khàn giọng, trong giọng nói bình tĩnh mang theo giữ vững không dao động.

Từ Trinh sửng sốt một chút, không khỏi đi nhìn thiếu nữ gần như dính vào trên người nam nhân, cuối cùng chỉ đành phải than thở giục ngựa, sâu kín nói: “Tần Hoành Dục, ngươi nếu trợ ta, ta tự nhiên muốn trả lại ân huệ tương ứng.”

Dung Tâm cười ha ha một tiếng, kéo nam nhân nhà mình giục ngựa đuổi kịp, ba người một trước hai sau tiến vào mê trận, đảo mắt liền biến mất ở trong sương trắng.

Sương mù mờ mịt, vô biên không giới hạn, trong ngày thường có thể xuất cốc chỉ có người mang theo “vụ dẫn phần hương”, Dung Tâm và Tần Hoành Dục không có, tự nhiên chỉ có thể theo thật sát phía sau Từ Trinh. Chẳng qua là Dung Tâm dù sao cũng là Dung Tâm, nhận thấy chỉ có thể rảnh rỗi đi theo hắn, rất nhanh liền không đứng yên.

“Đại ca, ngươi thật không để trong lòng sao?” Do dự một chút, nàng vẫn là đem nghi vấn một mực giấu ở trong lòng nói ra. Mặc dù đại ca vẫn là thương yêu mình, nhưng tựa như trở nên có chút khác với, gần mấy tháng, hắn không chỉ có đối với chuyện nam nhân không có thành kiến, không có chán ghét, khí thế cùng điệu bộ lại là trở nên cùng người khác khác với. Mới vừa rồi áp lực, nàng tự nhiên cũng cảm nhận được, cùng đã từng là hung ác khác với, cho dù là một cái ánh mắt một câu nói, cũng đem bức vào góc chết, ép tới đối phương không thở nổi.
w๖ebtruy๖enonlin๖ez
Bình tĩnh nhưng cũng để cho người run sợ.

Thay đổi như vậy Dung Tâm thật ra thì cũng không ghét, nhưng nếu như ngày nào đổi trở về... Dẫu sao...

Nhìn ánh mắt lo lắng của muội muội Từ Trinh nhướng lông mày một cái, thờ ơ nói: “Nga? Xem ra muội là đều biết?”

Dung Tâm cười khan mấy tiếng, gãi gãi gò má, “Có một lần ham chơi vô tình đụng vào... Khi đó phụ thân còn không có đút thuốc mê cho huynh đâu.”

Từ Trinh hừ lạnh, “Lần này thì sao?”

Dung Tâm tiếp tục cười khan, “Phụ thân nói cho muội, sợ…”

“Sợ ta đột nhiên ‘bệnh cũ tái phát’ đâm chết người, tới một thi hai mạng?”

Dung Tâm liền muốn cười khan cũng chạy sạch, thật ra thì, nàng vẫn có chút sợ vị đại ca có chút thay đổi này. Đặc biệt là ở sau khi hắn chạy tới cứu viện, đánh sưng cái mông của mình lên.

Từ Trinh nhìn quanh mình một vòng, lần nữa chắc chắn nơi đây không thích hợp cưỡi ngựa chạy nhanh, không thể làm gì khác hơn là chịu đựng tính tình tán gẫu cùng muội muội. Hôm nay nhìn dáng vẻ hạnh phúc của hai người ngươi nông ta nông, nhất thời có chút răng ngứa ngứa, kết quả là bày ra một bộ dáng vân đạm phong khinh, cố ý nói: “Nếu muội quan tâm loại vấn đề này như vậy, sau khi chuyện của Hoàng Dục kết thúc, giúp hai người làm như thế nào?”

Nói xong lời này, ngay cả Dung Tâm da mặt tương đối dầy cũng thẹn thùng bốc khói, nàng nhấc chân đi đạp vật để cưỡi của Từ Trinh, thẹn quá thành giận kêu to, “Đại ca ngươi quá đáng ghét! Là muội hỏi trước đâu! Hài tử kia của Chung hộ pháp cuối cùng huynh có muốn để y sinh hay không?”

Ánh mắt Từ Trinh thu lại, nhàn nhạt nhìn thiếu nữ, thẳng đến nàng cúi đầu im tiếng. Mà nam nhân vốn là đi ở phía sau cũng thúc ngựa về phía trước hai bước, im hơi lặng tiếng ngăn ở giữa.

“Chuyện này, tùy Chung Nghị quyết định.” Sau khi Từ Trinh nói xong câu này, liền lăng lăng quay đầu, cho đến rời đi mê trận cũng không nói thêm dù là một câu.