Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 177: Truyền thuyết Thần quốc



- Cái gì? Không bị sao ư?

Lâm Minh sợ ngây người, đây là lần đầu tiên Luyện Lực Như Tơ của hắn thất thủ, Vu Nô “ăn” toàn bộ Luyện Lực Như Tơ của mình, vậy mà vẫn như không có việc gì, điều này chứng minh nội tạng, xương cốt, cơ bắp của nó cũng có lực phòng ngự khủng bố như bên ngoài thân thể!

- Thật sự làcon quái vật!

Dường như bởi vì bị Luyện Lực Như Tơ công kích, nên Vu Nô trở nên phẫn nộ, nó rút sợi xích thô to trên người ra, đập xuống Lâm Minh!

Sợi xích cực dài giống như một con Giao Long màu đen, mang theo lực lượng vạn quân, mạnh mẽ đập trên mặt đất.

Ầm...

Vô số đá vụn bay lên, giác đấu tràng rộng lớn đã bị đập ra một hố sâu, khó có thể tưởng tượng được quái lực của Vu Nô này tới mức nào.

Lâm Minh đã sớm vận dụng Kim Bằng Phá Hư để né tránh, Vu Nô một kích không đánh trúng, cánh tay lại run lên, sợi xích mạnh mẽ bắn ra, lại lần nữa nhằm về phía Lâm Minh.

- Lôi đình lực!

Trên ngân thương của Lâm Minh lóe lên ánh điện màu tím, hắn nhẹ nhàng điểm mũi thương lên một đoạn xiềng xích, ánh điện này giống như một con tử xà hung mãnh lao theo sợi xích, đánh về phía Vu Nô.

Xoẹt... Xoẹt...

Vu Nô bị điện giật, vô số điện quang bắn tóe ra thân người nó, làn da vốn có màu tím của nó bắt đầu trở nên cháy đen.

Nhưng cũng chỉ là cháy đen mà thôi, sau khi lôi đình lực biến mất, Vu Nô hét lớn một tiếng, lại một lần nữa vung sợi xích khổng lồ, bắt đầu một đợt công kích mới.

Lần này thì Lâm Minh hết chỗ nói rồi, Vu Nô có lực phòng ngự cường đại tới mức người ta phải líu lưỡi, chẳng những có thể phòng ngự chân nguyên hóa hình và Luyện Lực Như Tơ, cho dù là công kích thiểm điện thì nó vẫn chống đỡ được.

Lực phòng ngự khủng bố như vậy, e rằng có mở ra Tà Thần lực thì cũng không có tác dụng gì cả.

Chẳng lẽ thật sự phải dùng một chiêu cuối cùng, Lôi Hỏa Sát hay sao?

Lâm Minh vừa tránh né xiềng xích công kích, vừa nhanh chóng suy nghĩ:

- Lúc này mới là cửa ải thứ tư, ta mà dùng Lôi Hỏa Sát. Vậy thì ba tầng tiếp theo sẽ qua như thế nào đây? Nhưng không dùng Lôi Hỏa Sát, bất kỳ thủ đoạn công kích nào của ta cũng đều không có hiệu quả với nó. Tên này có lực phòng ngự rất biến thái.

- Cũng may mà nó chỉ có lực phòng ngự biến thái, thủ đoạn công kích lại chỉ có một, tốc độ cũng chậm nữa.

- Tiếp tục kéo dài cũng không có ý nghĩa, nếu mở ra Tà Thần lực, thứ nhất là không biết có hữu hiệu hay không, thứ hai là một khi sử dụng Tà Thần lực, cần một thời gian rất lâu mới khôi phục lại, còn không bằng dùng Lôi Hỏa Sát! Về phần các cửa ải phía sau, không qua được thì cũng là do thực lực của ta không đủ, không có gì đáng buồn cả!

Lâm Minh cắn răng một cái. Trên thanh trường thương vốn đang lóe ra ánh điện bỗng một lần nữa cháy lên ngọn lửa hình hoa sen. Lôi Hỏa tương giao, khí bạo khủng bố va chạm lẫn nhau, phát ra âm thanh như thủy triều vỗ bờ.

Lâm Minh hét lớn một tiếng, nhắm ngay Vu Nô mà đâm ra một thương!

Tiếng ngọn lửa gào thét và tiếng lôi đình cắn nuốt, vô cùng chân nguyên sắc bén như những dải tơ lao ra, xé rách không gian, từng viên Lôi Hỏa được sinh ra, lao xuống như sao băng!

Trên mặt đất, Vu Nô rống lên một tiếng giận dữ, vung sợi xích sắt đập mạnh về phía Lôi Hỏa cầu.

Ầm...

Giống như lúc này vang lên một tiếng sấm sét, ánh sáng chói mắt giống như một thanh kiếm dài vạn trượng đang phát ra bốn phía, vô số đá vụn bay tứ tung!

Bề mặt giác đấu tràng biến thành một cái hố cực lớn, cánh tay khi nãy Vu Nô nâng lên đã hoàn toàn bị chặt đứt, máu tươi phun ra như suối.

- Vẫn còn sống ư?

Lâm Minh sợ ngây người, đây tuyệt đối là sinh vật chịu đòn tốt nhất mà hắn từng thấy.

- Đi tìm chết!

Lâm Minh đạp mạnh hai chân xuống đất, thân thể như mũi tên bắn ra, thi triển thân pháp Kim Bằng Phá Hư, tốc độ của Lâm Minh đã đạt tới cực hạn!

Phốc!

Một thương đâm vào vết thương vỡ nát trước ngực Vu Nô, trường thương rốt cuộc phá rách da thịt mà đâm vào trong, Luyện Lực Như Tơ được phát ra, như một cơn thủy triều ập vào trái tim Vu Nô, vết thương cũ lại bị thêm vết thương mới, rốt cuộc Vu Nô rống lên một tiếng, không cam lòng mà ngã xuống.

Thi thể nó nhanh chóng tan rã, hóa thành một luồng năng lượng màu xanh, rót vào trong cơ thể Lâm Minh.

- Ân... Luồng năng lượng này là...

Lâm Minh cảm giác luồng năng lượng màu xanh này cực kỳ bạo ngược, khi trước, bất kể là khí huyết lực do Huyết Ma mang đến, lực lượng linh hồn do Ngạ Quỷ mang đến, hay lực lượng cải tạo thân thể do hung thú mang đến, thì đều cực kỳ ôn hòa, khi hấp thu cũng không tốn sức chút nào.

Nhưng lực lượng màu xanh này lại cực kỳ bạo ngược, va chạm lung tung trong thân thể mình, các cơn đau nhức cũng truyền đến theo, trên trán Lâm Minh chảy ra từng giọt mồ hôi hột.

Trong cơ thể hắn vang lên tiếng răng rắc liên tục, dường như xương cốt của hắn va chạm vào nhau, làm cho Lâm Minh nghe mà hết hồn.

Đúng lúc này, không gian trước mặt Lâm Minh vặn vẹo, Nhãn Mô xuất hiện.

Nó liếc nhìn Lâm Minh một cái, giọng điệu không có chút tình cảm nào, nói:

- Chúc mừng ngươi, người thí luyện, ngươi là võ giả đầu tiên trong vòng sáu ngàn năm thông qua Vu Nô giới.

- Ngươi không cần phải khẩn trương, luồng năng lượng này đã được tích tụ quá lâu rồi, ước chừng sáu ngàn năm, cho nên mới bạo ngược một chút, nó chỉ cải tạo thân thể của ngươi thôi, sẽ không làm tổn thương tới ngươi.

- Sáu... Sáu ngàn năm?

Hiện tại Lâm Minh đau tới mức mở miệng nói chuyện cũng có chút khó khăn.

- Đúng vậy, sáu ngàn năm trước, một người tên là Thanh Vũ, xông qua cửa thứ tư, tuy nhiên hắn thất bại tại cửa thứ năm là Phàm Nhân giới, sau khi hắn trở về thì thành lập Nam Cương đế quốc khổng lồ, được người Nam Cương gọi là Vũ Hoàng.

Cách lần thông qua tầng thứ tư Vu Nô giới của thí luyện sinh tử tận sáu ngàn năm, điều này cũng không có gì là kỳ quái cả, mình đánh bậy đánh bạ mà lĩnh ngộ ra Lôi Hỏa Sát, thì mới có lực công kích biến thái như vậy, các võ giả bình thường, làm gì có ai chống lại được Vu Nô có lực phòng ngự biến thái đến vậy!

Từ từ, Lâm Minh phát hiện luồng năng lượng màu xanh kia dung nhập vào trong xương cốt, gân mạch của mình, xương cốt trở nên càng chặt chẽ hơn, gân cơ cũng càng thêm cứng cỏi hơn.

Trước đó, tuy rằng lực lượng thân thể của Lâm Minh rất cường đại, nhưng cũng không có nghĩa là lực phòng ngự của hắn cũng cường đại.

Ví dụ như một con Thiết Giáp Ngưu, có thể thoải mái đâm nát tấm thép, một thanh búa sắc bén khi chém vào người chúng thì cũng đều không gây ra tổn thương gì.

Mà Lâm Minh muốn dùng tay không đỡ đao sắc, lại chỉ có thể dựa vào Luyện Lực Như Tơ thì mới có thể dùng một luồng xảo kình đánh văng binh khí ra, nếu thật sự dùng một quyền nện trên lưỡi đao, thì nắm tay của hắn sẽ lập tức bị bổ thành hai nửa.

Nhưng hiện tại, Lâm Minh hấp thu luồng năng lượng màu xanh cường hóa thể chất này, chỉ cảm thấy thân thể càng thêm rắn chắc, lực phòng ngự càng mạnh hơn, hiện tại có đối mặt với võ giả cấp bậc như Trương Thương kia, thì Lâm Minh cảm thấy mình không cần dùng chân nguyên, vẫn có thể dựa vào thân thể mà cứng rắn chống đỡ được công kích của đối phương.

Khi năng lượng màu xanh đang không ngừng được dung hợp, cảm giác đau đớn cũng dần yếu bớt đi, toàn thân Lâm Minh đẫm mồ hôi, những mồ hôi này còn xen lẫn chất nhầy màu đen, hiển nhiên đây là tạp chất trong cơ thể Lâm Minh.

Khi trước Lâm Minh từng sử dụng Úc Kim Lộc Thai Hoàn để tôi thể, tuy nhiên đó chỉ là thối thể dược vật cấp thấp nhất, tất nhiên là không thể so được với năng lượng màu xanh này.

Trải qua một phen tẩy cân phạt tủy, thân thể Lâm Minh có chút hư thoát, lúc này, Nhãn Mô nói:

- Từ cửa ải thứ tư trở đi, mỗi một cửa, ngươi đều có ba canh giờ để nghỉ ngơi, ngươi có thể sử dụng khoảng thời gian này để khôi phục thân thể đến trạng thái tốt nhất.

- Chúc ngươi may mắn, người thí luyện.

Nhãn Mô nói xong, thân thể dần dần vặn vẹo biến mất, Lâm Minh thở dài một hơi, ngồi xuống mặt đất, may mà còn có thời gian nghỉ ngơi.

Ba canh giờ, vậy là đủ rồi...

...

Lúc này, bên ngoài Vu Thần tháp, Na Y đứng trong phòng chứa sách của Vu Thần thánh địa, trong tay đang cầm một quyển sách cổ, mà trước mặt nàng không xa, một ngọn nến mơ hồ đang chậm rãi cháy, phát ra ánh sáng chập chờn.

Vu Thần thánh địa là một địa cung khổng lồ, bên trong có một chỗ chuyên chứa điển tịch, Na Y đốt nến, tìm thật lâu trong phòng chứa sách thì mới tìm được một quyển bút ký bằng da dê, ghi lại về thần quốc trong truyền thuyết.

Bởi vì quá mức cổ xưa, bản bút ký này đã cực kỳ rách nát, sợi chỉ đóng sách cũng đã mục nát, lật một trang là rời hết ra.

Na Y thật cẩn thận đọc các chữ viết cổ xưa trong bút ký, cuối cùng cũng tìm được các thông tin về Thần quốc.

Bản bút ký này có từ một ngàn năm trăm năm trước, do một tuyệt thế cường giả của Nam Cương tên là Nạp Nhan Đạt viết ra, một ngàn năm trăm năm trước, ngay cả bộ lạc họ Na cũng còn chưa được thành lập.

Trong tay Na Y là bản sao chép lại, tuy nhiên mặc dù là bản sao chép, thì cũng có lịch sử bảy trăm, tám trăm năm.

Nạp Nhan Đạt là một gã Vu sư, hắn cũng để lại các công tích hiển hách và truyền thuyết giai thoại vô tận trong lịch sử Nam Cương.

Hắn thành lập bộ lạc Nạp Cổ khổng lồ, mà bộ lạc này, mãi cho tới hôm nay vẫn là một trong mười bộ lạc cường đại nhất Nam Cương.

Lúc đó, Nam Cương được Nạp Nhan Đạt dẫn dắt, tiến lên phía bắc vào Trung Thổ, các nước đều thần phục, Nam Cương một lần xuất hiện thời kỳ thịnh vượng nhất trong cả ngàn năm qua, nghe nói bản thân Nạp Nhan Đạt ít nhất cũng đã tu luyện đến Tiên Thiên Chí Cực, thậm chí còn có thể cao hơn!

Bởi vì nguyên nhân này, nên Nạp Nhan Đạt vẫn luôn là một trong các anh hùng của Nam Cương, được rất nhiều người sùng bái tôn kính, mặc dù là Na Y thì cũng từng nghe qua không ít câu chuyện về Nạp Nhan Đạt, đối này nhân vật truyền kỳ này, nàng cực kỳ ngưỡng mộ.

Nạp Nhan Đạt ghi lại trong bản bút ký này quá trình hắn tiến vào Vu Thần tháp. Hắn nói mình một đường xung phong liều chết lao tới, sau đó bị Vu Thần lựa chọn, bị truyền tống đến trong Thần quốc.

Thần quốc có tổng cộng bảy tầng, tầng thứ nhất là một địa ngục đỏ như máu, tầng thứ hai là quỷ giới u ám mờ nhạt, tầng thứ ba là thế giới của hung thú dã man, tầng thứ tư là giao đấu với Vu Nô, về các tầng sau thì Nạp Nhan Đạt cũng chưa từng thấy qua.

Nạp Nhan Đạt tại địa ngục thì thấy Vu Thần chi nhãn, Vu Thần chi nhãn cho hắn bảy khảo nghiệm, mỗi một tầng của Thần quốc đều ứng với một khảo nghiệm.

Nhưng Nạp Nhan Đạt cuối cùng chỉ hoàn thành ba cái, khi tiến hành khảo nghiệm thứ tư thì thất bại. Cho nên, Nạp Nhan Đạt chỉ đi tới tầng thứ tư.

Trong bút ký có nói, bảy khảo nghiệm này, độ khó còn lớn hơn cả lấy được Vu Thần tháp, nhất là từ tầng thứ tư về sau, độ khó bắt đầu tăng lên gấp bội, mặc dù là thần ma chi tử, khi đối mặt với khảo nghiệm như vậy, cũng chỉ đành bất lực.

Cho dù là Nam Cương Vũ Hoàng sáu ngàn năm trước, thì cũng chỉ miễn cưỡng hoàn thành khảo nghiệm thứ tư, khi tiến hành khảo nghiệm thứ năm thì thất bại.

Xem tới đây, Na Y cực kỳ kinh ngạc.

Nam Cương Vũ Hoàng, sáu ngàn năm trước từng nhất thống Nam Cương, thành lập đế quốc khổng lồ.

Thực lực bản thân Vũ Hoàng sâu không lường được, nghe nói đã vượt qua Tiên Thiên.

Lúc đó, Vu Thần giáo do Vũ Hoàng thành lập tương đương với tông môn tam phẩm, so với Thất Huyền cốc ở phương bắc lúc này thì cũng không thua kém chút nào!

Bởi vậy có thể tưởng tượng được sự cường thịnh của Nam Cương khi đó!

- Ngay cả Vũ Hoàng bệ hạ cũng không thông qua khảo nghiệm thứ năm ư? Khảo nghiệm của Thần quốc đúng là quá khó khăn, vậy thì khảo nghiệm thứ sáu, thứ bảy kia còn tồn tại làm gì nữa đây?