Vũ Cực Thiên Hạ

Chương 291: Một đòn cuối cùng



Trong nháy mắt đó, lại có một vệt sáng màu đen không bắt mắt chìm vào trong Trọng Huyền Nhuyễn Ngân thương, trong nháy mắt đâm vào thân thể Lâm Minh.

Hả!!!

Thân thể Lâm Minh đột nhiên chấn động, một cảm giác kỳ dị vọt thẳng vào tinh thần chi hải của hắn, dường như có một tiếng kiếm ngân giòn tan vang lên bên tai. Thanh âm cực kỳ dễ nghe, khiến người nghe vào phi thường thoải mái.

Linh hồn công kích?

Lâm Minh trong nháy mắt liền kịp phản ứng, mà tiếng kiếm ngân kia tiến vào trong hai tai liền dường như một cái dùi đâm thẳng tinh thần chi hải của Lâm Minh.

Ầm!

Rống!

Mặt biển quay cuồng, trong sóng lớn quay cuồng một con Giao Long màu tím vọt lên trời, trực tiếp đón đầu cự kiếm. Hai thứ va chạm, lôi đình tóe ra, kiếm khí màu đen kêu to một tiếng bắn ra bốn phía, tinh thần chi hải nhấc lên sóng gió ngập trời.

Thân thể Lâm Minh chấn động, sắc mặt tái nhợt một hồi, chẳng lẽ cự kiếm màu đen này chính là cái gọi là Kiếm Linh?

Cái gọi là thân thể Kiếm Linh, Lâm Minh cũng chỉ thoáng có nghe thấy, Kiếm Linh, Kiếm Linh kỳ thật chính là linh hồn hình kiếm, người có được thân thể Kiếm Linh cực kỳ thưa thớt. Bọn họ trời sinh linh hồn liền có thể dung hợp một tia kiếm ý, trong tu luyện kiếm đạo ngộ tính kinh người, tu kiếm làm ít công to.

Rất hiển nhiên, Khương Bạc Vân là trực tiếp đem kiếm ý trong linh hồn bám vào trong kiếm chiêu, cho nên mới có thể làm ra linh hồn công kích!

Linh hồn lực của Khương Bạc Vân tuy rằng không cường đại nhưng là có kiếm ý bám vào, tự nhiên không phải võ giả bình thường có thể sánh bằng.

- Kiếm Linh thật mạnh!

Trong tinh thần chi hải của Lâm Minh dung nhập Tử Giao Thần Lôi, lực phòng ngự linh hồn cường đại biết bao, rồi lại không thể ngay lập tức đánh tan công kích của Kiếm Linh.

Tuy nhiên sự ngoan cường của Kiếm Linh cũng khơi dậy lòng kiêu ngạo của Tử Giao Thần Lôi.

Rống!

Lại là một tiếng rống to, Tử Giao Thần Lôi toàn thân ánh tím tăng vọt, một trảo thật mạnh đập xuống, trực tiếp đập Kiếm Linh chấn động một hồi, hào quang lập tức ảm đạm đi nhiều.

Bùng!

Khương Bạc Vân thu kiếm, lùi liền mấy bước. Một đòn vừa rồi, hắn cũng không dễ chịu.

Tuy rằng Khương Bạc Vân sớm biết lực phòng ngự linh hồn của Lâm Minh mạnh mẽ vô cùng, nhưng cũng không nghĩ tới sẽ mạnh đến loại trình độ này. Dễ dàng phá hỏng linh hồn công kích của hắn. Nếu không phải trong linh hồn của hắn bao bọc kiếm ý, lực phòng ngự cực mạnh, sợ là vừa rồi đã bị thương nặng.

Linh hồn công kích cũng vô hiệu, kiếm khí công kích cũng không vô hiệu, Thanh Thương chân nguyên sinh sôingừng cộng thêm lực phòng ngự thân thể cường đại. Lực phòng ngự của Lâm Minh đã cường đại đến nông nổi làm người ta giận sôi lên, công kích gần người duy nhất có thể đột phá phòng ngự của Lâm Minh còn bởi vì kiêng kị Tử Giao Thần Lôi mà không thể sử dụng.

Dù là loại kiếm tu sở trường lực công kích như Khương Bạc Vân cũng có loại cảm giác bị ép đến sơn cùng thủy tận.

Hơn nữa Khương Bạc Vân phát hiện, trải qua một loạt chiến đấu kịch liệt, Lâm Minh không chút hiện ra tình huống chân nguyên không đủ. Điều này chứng minh sức chịu đựng của hắn vượt xa mình.

Tiếp tục kéo dài, Khương Bạc Vân tuy rằng sẽ không bị đánh bại. Nhưng thời gian lâu dần, theo chân nguyên tiêu hao, bị thua lại là chuyện sớm hay muộn.

Ý thức được điểm này, Khương Bạc Vân mũi kiếm chỉ thẳng Lâm Minh nói:

- Lâm Minh, ngươi là một người thực lực mạnh nhất trong số người trẻ tuổi hai mươi trở xuống trong đời ta gặp được. Tốc độ và linh hồn công kích ta vẫn lấy làm kiêu ngạo đối với ngươi không hề hiệu quả. Ta chỉ còn lại một kiếm cuối cùng, nếu như ngươi có thể tiếp được, ta liền nhận thua.

Lâm Minh còn đang đạt được rất nhiều thể ngộ trong linh hồn công kích vừa rồi, nghe thấy Khương Bạc Vân nói vậy liền nói:

- Tốt! Sau trận chiến này, bất kể thắng thua, ta đều nguyện ý tiếp tục so chiêu với Khương sư huynh. Trải qua trận đấu này, ta được lợi không nhỏ.

- Ha ha, lẫn nhau, lẫn nhau!

Khí thế toàn thân Khương Bạc Vân lại lần nữa bùng nổ. Khoảnh khắc đó, thân thể hắn giống như một thanh kiếm, kiếm thế tùy ý mà ra, lợi hại vô cùng.

- Kiếm Phá Thanh Thiên!

Một kiếm này là một đòn mạnh nhất của Khương Bạc Vân, với kiếm ý căn nguyên của linh hồn bản thân để khởi động, thi triển ra tuyệt học cuối cùng của Kiếm tông. Với tu vi hiện giờ của Khương Bạc Vân chỉ là miễn cưỡng thi triển ra da lông của một chiêu này. Nhưng dù là như thế vẫn có uy lực quỷ thần khó lường!

Kiếm khí xé hư không, tiếng khí kình sắc bén rít vang vọng thung lũng.

Đối mặt một đòn cuối cùng của Khương Bạc Vân, Lâm Minh ánh mắt kiên định, hai tay nắm thương, tâm thần đã chìm vào trong thân thương. Chân Long lực vận chuyển đến cực hạn, ở sau lưng Lâm Minh lại lần nữa hiện ra hư ảnh Chân Lon.

Theo một tiếng rồng gầm như có như không, Lâm Minh đâm ra một thương!

Chân nguyên chấn động gào thét, cùng kiếm khí của Khương Bạc Vân va chạm cùng một chỗ. Gạch dưới chân hai người trực tiếp bị nghiền ép thành bột mịn. Sau một lần đọ sức, thể lực ngang nhau!

Khương Bạc Vân có thể lấy kiếm đối thương đồng thời cứng đối cứng một vạn luồng Thanh Thương chân nguyên chấn động của Lâm Minh mà không rơi xuống hạ phong. Sự cường đại của một chiêu Kiếm Phá Thanh Thiên này có thể nghĩ mà biết.

Đúng vào lúc này, chỉ nghe một tiếng kiếm ngân truyền đến, Kiếm Linh phân thân Khương Bạc Vân ngưng tụ lúc trước tay cầm Thanh Phong kiếm, một kiếm chém hướng Lâm Minh!

A!!!

Người xem không kìm nổi kinh hô ra tiếng. Đám người Cầm Tử Nha, Tần Hạnh Hiên lại càng khẩn trương đến tim ngừng đập. Một chiêu Kiếm Phá Thanh Thiên đã thế không thể đỡ, lại có Kiếm Linh phân thân ở phía sau. Hai tầng công kích!

Ánh mắt Lâm Minh thoáng ngưng, chân nguyên dẫn động hạt giống Tà Thần, Bàn Long cương châm một mực dung nhập vào trong cơ thể hắn để phòng ngự cận chiến đánh bất ngờ gào thét mà ra!

Ầm!

Bàn Long cương châm đánh lên kiếm quang, lôi đình lực bùng nổ!

Roẹt roẹt roẹt!!!

Trong ánh điện chói mắt như mặt trời tím, Kiếm Linh phân thân trực tiếp bị đốt thành tro tàn, hóa thành một thanh Thanh Phong kiếm linh tính mất đi nhiều rơi xuống, cắm xiên vào mặt đất.

Mà cùng lúc đó, Bàn Long cương châm tuy rằng uy lực giảm mạnh nhưng vẫn gào thét bay về phía Khương Bạc Vân.

Phốc!

Chân nguyên hộ thể trực tiếp bị xé rách, Khương Bạc Vân toàn thân tê dại, bị khí kình đánh bay ngược ra ngoài, hộc máu trên không.

Khương Bạc Vân đập mạnh lên quầng sáng thủ hộ, rơi xuống đất. Bởi vì có bài học lúc trước, quầng sáng thủ hộ lần này bày ra đủ để ngăn cản một đòn toàn lực của cao thủ Tiên Thiên sơ kỳ. Cho nên dù là Khương Bạc Vân và Lâm Minh chiến đấu kịch liệt đến thế nào chăng nữa lại vẫn không thể phá vỡ quầng sáng thủ hộ.

Toàn trường một mảnh tĩnh mịch. Kỳ thật, Khương Bạc Vân chiến bại cũng không vượt ra ngoài dự kiến của bất luận kẻ nào. Chuẩn xác mà nói, hai người bất kể ai thắng ai thua đều nằm trong tình lý. Một điểm này từ tỷ lệ cược nhà cái đưa ra cho trận chiến cuối cùng là có thể nhìn ra được.

Nhưng mà khi thật sự nhìn thấy Khương Bạc Vân trọng thương nằm dưới lôi đài, người xem ở đây vẫn có loại cảm giác như mộng như ảo.

Đối với bọn họ mà nói, Khương Bạc Vân tựa như một thần thoại. Trong vòng một năm, bại liền bốn đệ tử thân truyền của tông môn tam phẩm, trong số này còn bao gồm cả tông môn tam phẩm đỉnh cấp Khổng Tước sơn.

Thành tích bậc này khiến bọn họ cảm thấy xa không thể với tới. Dường như ở Thất Huyền cốc, Khương Bạc Vân chính là đại danh từ không thể chiến thắng. Dù là lần hội võ trước thành tích của Âu Dương Minh càng xếp cao, lại cũng không có bất kỳ người nào cho rằng Âu Dương Minh có thể áp chế Khương Bạc Vân.

Nhưng là hiện tại, Khương Bạc Vân sáng tạo thần thoại trăm năm của Kiếm tông này lại bại, bại bởi một đệ tử ba mươi sáu nước. Tu vi đối phương thậm chí chỉ có Ngưng Mạch sơ kỳ...

Quả thật giống như nằm mơ vậy!

Trên đại điện, Sử Tông Thiên phun ra một hơi thật mạnh, trận chiến cuối cùng, hắn nguyên bản đã coi trọng Lâm Minh hơn, tuy nhiên sau khi xem xong toàn bộ quá trình so tài, hắn lại cực kỳ khiếp sợ. Nguyên nhân chính là Bàn Long cương châm kia!

Vào lúc Bàn Long cương châm xuất hiện lần thứ hai, trong lòng Sử Tông Thiên liền có phán đoán, chỉ là không dám khẳng định mà thôi. Chuẩn xác mà nói, là không dám tin tưởng.

Nhưng là trận quyết đấu vừa rồi này, Lâm Minh rõ ràng là một mực đem Bàn Long cương châm dung nhập vào trong thân thể, tùy thời dùng để ngăn cản Khương Bạc Vân cùng với Kiếm Linh phân thân đánh bất ngờ gần người, bù lại sự không đủ của hắn ở mặt tốc độ.

Có thể đem Bàn Long cương châm dùng đến loại trình độ này, đây chỗ nào là một món pháp khí năng lượng nhặt được từ trong tay đại năng!?

Kể từ đó, Sử Tông Thiên liền lại lần nữa khẳng định phán đoán trong lòng. Đó là vũ khí do một đạo Lôi Linh ngưng tụ thành, hơn nữa phẩm cấp không thấp, ít nhất cũng là nhân giai thượng phẩm thậm chí khả năng là địa giai!

Phỏng đoán này hoang đường vô cùng. Lôi Linh nhân giai thượng phẩm ít nhất phải cao thủ mới vào Tiên Thiên mới có thể hấp thu.

Mà Lôi Linh địa giai, dù là cường giả Lôi hệ Tiên Thiên trung kỳ tới hấp thu đều phải thật cẩn thận!

Lâm Minh làm sao có thể hấp thu?

Đảo qua trưởng lão ở đây một cái, chỉ có Luyện Khí tông chủ và Trận tông trưởng lão đồng dạng lộ vẻ giật mình, mà các trưởng lão khác lại không biểu lộ ra dị dạng gì. Cũng không trách bọn họ không nhận ra, vốn Lôi Linh liền cực kỳ thưa thớt, cộng thêm Thất Huyền cốc cũng không có cao thủ Lôi tu, bọn họ cũng không quen thuộc, huống chi là Lôi Linh trong tay Lâm Minh còn biến đổi hình thái.

Cũng chỉ có Luyện Khí tông và Trận tông tiếp xúc bảy loại nguyên khí trời đất Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Phong Lôi tương đối nhiều, tự nhiên sẽ hoài nghi. Nhưng mà cũng chỉ là hoài nghi, bọn họ cũng không khẳng định. Hoặc là nói... Không thể tin nổi.

Sử Tông Thiên không kìm nổi nhìn thoáng qua Mục Thanh Hồng, thấy trên mặt đối phương cũng không có dị sắc, lòng lập tức hơi trầm xuống. Nữ nhân này sợ là đã sớm biết!

Sử Tông Thiên trầm ngâm một lát, vẫn không nói ra trước mặt mọi người. Loại chuyện này quá mức rung động, truyền ra ngoài khả năng sẽ gây nên một ít phiền toái không cần thiết.

Mục Thanh Hồng ngồi ở bên cạnh Sử Tông Thiên, nàng khẽ mím môi, đôi mắt không chớp nhìn chăm chú Lâm Minh:

- Cứ như vậy tiếp tục trưởng thành, Lâm Minh tất vào cảnh giới Toàn Đan, hơn nữa chỉ sợ còn là cường giả Toàn Đan có thể vượt cấp chiến đấu!

Con đường võ đạo, càng về sau muốn vượt cấp chiến đấu lại càng khó. Một là bởi vì càng về sau chênh lệch giữa cảnh giới lại càng lớn. Hai là bởi vì cường giả cảnh giới càng cao, thời trẻ tuổi đồng dạng là thiên tài, tỷ như người có thể bước vào cảnh giới Toàn Đan, bọn họ khi ở Ngưng Mạch kỳ nói thế nào cũng là hạng như Khương Bạc Vân, Mộc Cổ Bặc Vực, trong võ giả bình thường vượt cấp chiến đấu dễ dàng, nhưng là muốn trong phần đông thiên tài vượt cấp chiến đấu, như vậy khó như lên trời.

Bởi vậy, một cường giả Toàn Đan có thể vượt cấp chiến đấu, đặt ở trong bất kỳ một thế lực nào của Nam Thiên Vực đều là nhân vật có ảnh hưởng lớn!

- Xem ra, ngay cả Thiên Vũ đều xem nhẹ hắn. Hắn là một con Chân Long tiềm phục dưới vực, gặp gió mây sẽ vọt lên trời cao. Chuyến này ta đi thật là đúng rồi. Không, hẳn là nói Thiên Vũ đích thân tới một chuyến!

Mục Thanh Hồng mơ hồ có một loại dự cảm, tương lai Lâm Minh sẽ bước lên võ đài của toàn bộ Thiên Diễn đại lục, trở thành nhân vật chính của thời đại, lưu danh muôn đời!

Cường giả như vậy, gần với những đại năng khai sáng một dòng thánh địa, phi thăng Thần Vực!

Mà loại đại năng đó ở toàn bộ Nam Thiên Vực đã tuyệt tích mấy ngàn năm, có thể nói nhân vật bậc này gần như không tồn tại, có thể hoàn toàn không cần suy nghĩ.

Mục Thanh Hồng nghĩ vậy, dùng chân nguyên truyền âm nói với nha hoàn sau lưng:

- Thông tri Thiên Vũ thiếu chủ, nói nàng tự mình đến một chuyến.