Ảo hương màu đen đậm đặc như mực cuồn cuộn trong sơn động, một thân ảnh tĩnh tọa ngồi trong sự bao trùm của ảo hương, quầng sáng dịu nhẹ quanh người hắn như ẩn như hiện tịnh hóa hết ma khí trong ảo hưởng đang xâm nhập cơ thể hắn.
Bên cạnh thạch đài nơi hắn ngồi, Nham chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhìn chăm chăm về phía Lâm Động, gương mặt trước nay vốn lặng như mặt nước giờ cũng đã có chút ngưng trọng.
Lâm Động vào Luyện Ngục đã ba tháng rồi.
Nham biết thời gian trong Luyện Ngục khác với bên ngoài. Ba tháng ngoài này có lẽ đã là vài năm thậm chí mười mấy năm trong Luyện Ngục. Tuy chỉ là tinh thần thể của Lâm Động vào Luyện Ngục, nhưng từng giây từng phút trong Luyện Ngục là thật.
Nhục thể của hắn chỉ dừng ở ba tháng, nhưng tinh thần thể thì đã trải qua mười mấy năm rồi.
Hơn nữa, chẳng ai biết được bây giờ Lâm Động đang ở trong tình trạng thế nào, Nham cũng không thể cảm tri, hắn có thể mượn năng lượng của Vĩnh Hằng Ảo Ma Hoa dựng nên Luyện Ngục nhưng không thể điều khiển được nó.
Có thể phá kén ra không phải dựa vào năng lực của bản thân Lâm Động.
- Hửm?
Ánh mắt Nham bỗng ngưng động, lúc này hắn cảm nhận thấy trong cơ thể Lâm Động có tiếng động phát ra, là hai đại tổ phù.
Tinh thần lực màu xám cũng hiện ra quanh người Lâm Động, thân thể tĩnh tọa ba tháng nay của Lâm Động rung lên nhè nhẹ. Gương mặt đang nhắm nghiền đầy sự ngưng trọng, lúc này dường như hắn đang gặp nguy hiểm.
Nham thấy thế, bàn tay siết chặt lại. Lâm Động đã làm được điều này có nghĩa là hắn đang ở tầng cuối của Luyện Ngục. Đó mới là nơi nguy hiểm nhất, nếu thất bại thì sẽ trọng thương, thậm chí tinh thần lực sẽ tan biến.
Ầm!
Tinh thần lực màu bạc trào ra như thủy triều, mức độ hùng hồn đã vượt xa trước đây, thậm chí đến ảo hương đặc quánh kia cũng bị đánh tan.
Lúc này rõ ràng Lâm Động đã dùng tinh thần lực ở mức cao nhất, có điều, nhìn thần tình thì dường như tình hình vẫn chưa được lạc quan.
Xem ra người giữ ải cuối cùng do Phù Tổ để lại vô cùng khủng bố.
Tinh thần lực bao quanh người Lâm Động kéo dài được khoảng nửa giờ, cuối cùng dần tối lại trước ánh mắt căng thẳng của Nham. Đó là biểu hiện khi tinh thần lực tiêu hao quá độ, rõ ràng Lâm Động đang yếu thế.
- Lâm Động, ngươi phải giữ vững! Đây là bước cuối cùng rồi!
Nham siết chặt tay, lầm bầm.
Phụt!
Có điều, hiện thực không hề phát triển theo hướng Nham mong muốn. tinh thần lực quanh người Lâm Động tối lại rồi thu về trong cơ thể hắn. Khi tinh thần lực hoàn toàn biến mất nghĩa là tinh thần thể của Lâm Động đã tan biến.
Sắc mặt Nham căng thẳng nhìn cảnh tượng đố, thần sắc nghiêm túc và ngưng trọng chưa từng thấy. Mãi lâu sau, cuối cùng hắn thở dài cay đắng:
- Thất bại thật sao?
Ầm!
Ngay sau đó, đạo tinh thần lực cuối cùng cũng biến mất hoàn toàn.
Gương mặt Nham gần như ngay lập tức trở nên tuyệt vọng.
- Hửm?
Thế nhưng lúc ấy, thần sắc của hắn khẽ động, có chút kinh ngạc nhìn thân thể mình. Nếu tinh thần lực của Lâm Động tan biến thì hắn cũng ngay lập tức tiêu tan trở về Tổ Thạch mới phải, sao lại vẫn ở đây?
- Lâm Động vẫn chưa chết?
Ánh mắt Nham lấp lánh, tinh thần chấn động, kinh ngạc ngẩng lên, chỉ thấy thạch đài, bề mặt thân thể Lâm Động hiện lên hai đạo phù văn cổ xưa, rồi vút một tiếng chui vào trán hắn.
Hắc lôi quang ngưng tụ nơi trán Lâm Động, rồi điên cuồng xoay chuyển, một khe nứt nhỏ tách ra trên trán hắn. Phía dưới khe nứt dường như có một con mắt thần bí phủ đầy hắc quang và sấm sét.
Khe nứt đó dần mở rộng, con mắt thần bí kia dần hiện ra.
Bùm!
Cơn bão tinh thần lực khó lòng hình dung điên cuồng nổ ra từ cơ thể Lâm Động, ảo hương quanh đó bị đánh tan sạch, cả sơn động rung chuyển dữ dội, ngay vách núi làm từ tài liệ đặc biệt cũng rạn nứt.
- Đây là…Tổ Phù Chi Nhãn?
Nham nhìn con mắt thần bí trên trán Lâm Động, gương mặt đầy kinh ngạc.
Thân là Tổ Phù Chi Linh, đương nhiên hắn rất hiểu về Tổ Phù. Tổ Phù Chi Nhan chỉ xuất hiện sau khi người nắm giữ tổ phù và tổ phù đạt được sự hiểu nhau vô cùng kinh người. Từ cổ chí kim, số lượng người mở được Tổ Phù Chi Nhãn cực kỳ ít, không ngờ lúc này Lâm Động lại làm được điều đó.
Hơn nữa, Tổ Phù Chi Nhãn của Lâm Động rõ ràng mang cả sức mạnh của Thôn Phệ Tổ Phù và Lôi Đình Tổ Phù. Làm được điều này là cực kỳ khó.
Tổ Phù Chi Nhan chỉ xuất hiện trong khoảnh khắc rồi nhanh chóng nhắm lại, khi tia sáng cuối cùng biến mất, trán Lâm Động trở lại bình thường như cũ.
Bùm!
Ngay khi Tổ Phù Chi Nhãn biến mất, một đạo quang trụ màu bạc chói lòa bắn ra từ cơ thể Lâm Động, xuyên thủng vách núi phía trên.
Uỳnh!
Cột quang trụ hàng nghìn trượng bắn thẳng lên trời, xuyên qua tầng mây. Cảnh tượng đặc biệt này lập tức thu hút ánh mắt của tất cả cường giả Thiên Yêu Điêu tộc. Họ kinh ngạc nhìn cột quang trụ, sắc mặt dần ngưng trọng, họ cảm nhận được một luồng tinh thần lực dồi dào như biển lớn từ đó.
Thứ tinh thần lực đó đủ để khiến siêu cấp cường giả Chuyển Luân Cảnh cũng phải sợ.
- Luồng tinh thần lực này..có người đột phá cảnh giới Phù Tông rồi? Tu vi tinh thần lực đạt đến mức này thật lợi hại. Có điều, tộc nhân đang bế quan trong thiên động hình như không có ai tinh thần lực mạnh mẽ như vậy…
Bên cạnh thiên động, một vài người canh giữ thấy cảnh đó thì nghi hoặc nói.
- Là Lâm Động.
Tộc trưởng Thiên Yêu Điêu nói, gương mặt ngài cũng có chút ngạc nhiên. Hiển nhiên ngài không ngờ chỉ ba tháng ngắn ngủi mà tinh thần lực Lâm Động lại đột phá được tầng thứ Phù Tông.
- Thật lợi hại!
Chúc Lê đại trưởng lão cũng tán thưởng. Tuy đã là cường giả Chuyển Luân Cảnh, chạm tới Luân Hồi rồi nhưng về tinh thần lực, tu vi của Chúc Lê kém xa Lâm Động. Lão từng tu luyện tinh thần lực, nhưng cuối cùng đã từ bỏ, vì thế lão biết tõ cảnh độ khó tu luyện đến cảnh giới Phù Tông.
- Cuối cùng hắn cũng đạt đến trình độ này rồi.
Tiểu Điêu cảm thán, người thanh niên năm đó ở Thanh Dương Trấn mới tiếp xúc với tinh thần lực, nay cuối cùng cũng đã thực sự trưởng thành.
Quang trụ màu bạc lan tỏa trên không trung, trong thứ ánh sáng dịu nhẹ đó, cảm tri của Lâm Động cũng lan ra. Tuy nhục thể hắn ở thiên động nhưng tinh thần lực lại trở thành thị giác và xúc giác thu vào tầm mắt mọi thứ trong trời đất này.
Hắn cảm nhận được khí tức mạnh mẽ tỏa ra trong Thiên Yêu Điêu tộc. Ở một nơi bí mật nào đó cũng có một vài đạo khí tức kinh người, không hề thu kém Chúc Lê đại trưởng lão.
- Ủa?
Tinh thần lực đang lan tỏa, bỗng nhiên tim Lâm Động khẽ rung lên, ánh mắt ngưng tụ về phía thiên động tối. Hắn cảm nhận được một luồng khí tức vô cùng kinh người, còn mạnh hơn cả của tộc trưởng Thiên Yêu Điêu.
- Là người bế quan ở nơi sâu nhất trong thiên động sao…
Ánh sáng bạc ngưng tụ lại thành một thân ảnh, Tổ Phù Chi Nhãn chầm chậm mở ra trên trán Lâm Động, bóng tối trong thiên động lập tức tan biến, hắn xuyên qua hư không, nhìn vào tận sâu bên trong thiên động.
Trong đó hắn nhìn thấy một thân ảnh khô quắt, mái tóc bạc trắng buông xõa phủ đầy cả sơn động. Từ người đó tỏa ra một thứ mùi vị cổ xưa khó tả. Nguồn: http://truyenfull.vn
Khi Lâm Động nhìn vào thì thân ảnh đó bỗng mở trưng fmắt. Trong đôi mắt đó phủ đầy ánh sáng bạc lấp lánh.
- Tổ Phù…Chi Nhãn?
Đôi mắt đó nhìn như hư vô nhưng lại lóe lên sự kinh ngạc, rồi nhìn về một nơi nào đó đầy thâm ý, vung tay lên, chỉ thấy không gian vỡ ra từng tầng, cắt đứt tầm nhìn của Lâm Động.
Tầm nhìn bị gián đoạn, thân thể Lâm Động cũng khẽ rung lên, hắn cảm nhận được một luồng năng lượng quen thuộc từ người kia, thực lực người đó hiển nhiên cao thâm khó đoán, không biết lai lịch ra sao.
- Đây chính là cảnh giới Phù Tông sao…
Lâm Động dần thu lại tâm thần, cảm nhận cảm giác kỳ diệu đó, rồi hai tay chầm chậm giang ra. Nhìn hắn lúc này như dung hòa với trời đất, chỉ cần tâm niệm chuyển động là có thể ra lệnh cho trời đất, phát ra thứ sức mạnh khủng bố dủy thiên diệt địa…
Lâm Động chìm đắm trong cảm giác tuyệt với đó, bỗng chốc tinh thần lực hắn dường như tan ra với trời đất. Vào một khoảnh khắc nào đó, không gian như méo mó, một đạo tinh thần lực xuyên thủng hư không xuất hiện ở một nơi vô cùng xa lạ.
Đó là một vùng hoang nguyên, tận cuối hoang nguyên là một tòa cung điện màu đen. Dường như hắn nhìn thấy sâu trong cung điện là mộ thân ảnh đen đang ngồi.
Thân ảnh đó đột nhiêng ngẩng lên, đôi mắt giống như hắc động có thể thôn phệ cả trời đất.
Cảnh tượng bỗng đến đây là dừng lại.
Tâm thân Lâm Động trở về, tim không kìm được mà đập thình thịch. Hắn biết…hoang nguyên, cổ địa hắn vừa nhìn thấy, có lẽ chính là Thôn Phệ Thần Điện mà Cửu Vĩ Linh Hồ từng nhắc tới.