Vũ Động Càn Khôn

Chương 212: Hiển uy



- Đồ khốn, ngươi đã luyện hóa Lôi nguyên rồi?

Sắc mặt Địch Đằng và Liễu Quý xám xịt nhìn Lâm Động, bộ dạng đó phảng phất như muốn đem hắn ăn tươi nuốt sống vậy. Lần giao thủ trước tuy lực chiến đấu Lâm Động kinh người, nhưng bọn chúng biết rằng Lâm Động chưa hề tiến vào Tạo Hình Cảnh. Nhưng hiện tại khí tức của Lâm Động đã thực sự là cường giả Tạo Hình Cảnh.

Trong mấy ngày ngắn ngủi thực lực tăng lên kinh người như vậy, tu luyện thông thường tuyệt đối không thể đạt được. Vậy rất hiển nhiên, đáp án chỉ có một, đó là Lâm Động đã nhân cơ hội mà luyện hóa Lôi nguyên.

Nghĩ tới đây, trong lòng hai người bọn Địch Đằng cực kỳ tức giận, bọn chúng vì Lôi nguyên mà chuẩn bị lâu như vậy, cơ hồ đã dùng đến lực lượng của toàn bộ gia tộc, nhưng không ngờ rằng cuối cùng lại để cho tiểu tử này chiếm lấy tiện nghi.

Đối mặt với ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hai người bọn chúng, Lâm Động coi như không thấy, tay nắm lại, Thiên Lân Cổ Kích lấp loáng hiện ra, kim quang nhàn nhạt chớp động, vô cùng bá đạo.

Hắn hiểu được, hôm nay không thể nào giảng hòa với đối phương, Địch Đằng và Liễu Quý đều muốn giết chết hắn, bất cứ lời nói nào cũng đều là vô nghĩa.

- Đồ khốn, đừng tưởng ngươi luyện hóa Lôi nguyên là chúng ta hết cách, đợi chúng ta bắt được ngươi sẽ mời một vị Linh Phù sư ra tay, dùng tinh thần lực luyện hóa ngươi, đem năng lượng của Lôi nguyên từ trong Nguyên Đan và huyết nhục của ngươi luyện hóa ra.

Sắc mặt Địch Đằng âm trầm, những lời hắn nói ra đầy vẻ dữ tợn và tàn khốc.

- Vậy phải xem các ngươi có bản lĩnh đó không!

Lâm Động cười lạnh đáp.

- Liễu Quý lão quỷ, tiểu tử này rất giảo quyệt, chúng ta liên thủ không được nương tay. Lần này để hắn chạy thoát, e rằng không còn cơ hội bắt hắn nữa.

- Được!

Hàn mang trong mắt Liễu Quý tuôn động, gật mạnh đầu. Đối với việc Lâm Động luyện hóa Lôi nguyên hắn cũng vô cùng giận dữ, tự nhiên sẽ không để Lâm Động chạy thoát lần nữa.

- Tất cả nghe lệnh, phong tỏa mọi khu vực xung quanh, một khi tên khốn này bỏ chạy, lập tức ngăn lại!

Hai người bọn Địch Đằng hô lớn, truyền lệnh cho đám nhân mã.

- Vâng!

Nghe thấy vậy, đám nhân mã Địch gia và Liễu gia vội vàng đáp, lập tức ánh mắt không thân thiện nhìn Lâm Động. Ai nấy tản ra, chỉ cần Lâm Động có ý chạy trốn bọn chúng sẽ đồng loạt ra tay ngăn lại.

- Giết!

Tiếng quát vang lên, Địch Đằng và Liễu Quý hiển nhiên không cho Lâm Động thời gian chuẩn bị, nguyên lực hùng hậu đột nhiên từ trong cơ thể lan ra, lập tức tay nắm lại, hai bàn tay nguyên lực nhanh chóng hình thành, mạnh mẽ nhằm vào hướng Lâm Động đánh xuống.

- Tiểu tử, cho dù ngươi tiến vào Tạo Hình Cảnh, hai ta muốn giết ngươi cũng dễ như trở bàn tay!

Lâm Động ngẩng đầu lên nhìn bàn tay nguyên lực đang tiến nhanh lại gần, trên mặt nở nụ cười lạnh:

- Kẻ ngốc nằm mơ!

Lần này, đối mặt với hai cao thủ liên thủ tấn công, Lâm Động không thi triển bất cứ nguyên lực hay tinh thần lực gì. Bàn tay nắm lại, cả cánh tay biến thành màu đồng xanh, sau đó bước lên một bước, trực tiếp một quyền đánh vào hai bàn tay nguyên lực kia.

Ầm ầm!

Cánh tay đồng xanh mạnh mẽ đánh ra, đem theo tiếng nổ chói tai, sau đó chỉ thấy hai tiếng nổ trầm thấp vang lên, hai bàn tay nguyên lực liền bị một quyền của Lâm Động đánh tan.

- Sao có thể?

Nhìn Lâm Động không ngờ chỉ dựa vào tay không có thể đánh tan hai bàn tay nguyên lực của bọn họ, Địch Đằng và Liễu Quý cũng thất sắc.

- Chút bản lĩnh này cũng muốn bắt ta? Cút!

Trong mắt Lâm Động kim quang tuôn động, đột nhiên một chưởng đánh ra, nguyên lực màu vàng rực rỡ trên không trung ngưng tụ thành một kim đài rộng vài trượng.

- Kim Đài Trấn Ma Chưởng!

Cánh tay Lâm Động vừa vung lên, kim đài tràn đầy lực lượng cương mãnh gào thét lao xuống.

Với thực lực Tạo Hình Cảnh hiện tại của Lâm Động, thi triển ra Kim Đài Trấn Ma Chưởng, kim quang rực rỡ chói mắt tới chấn động lòng người. Kim quang tuôn ra như một đài vuông làm bằng vàng thật, uy thế không hề kém so với kim đài do Vương Viêm thi triển ra.

Hắn hiện tại mới thực sự đem uy lực của vũ kỹ Thượng phẩm Kim Đài Trấn Ma Chưởng phát huy ra hoàn toàn.

Rầm rầm!

Kim đài gào thét lao xuống, không khí bị chấn cho vỡ vụn, dư chấn khiến đá vụn trên mặt đất cũng bị chấn thành cát bụi.

- Tiểu tử này, thực lực tăng lên không ít!

Cảm nhận áp lực của kim đài kia, sắc mặt Địch Đằng và Liễu Quý trở nên vô cùng âm trầm. Dưới kim đài kia, bọn họ có thể cảm nhận thấy mùi vị của sự nguy hiểm.

- Liên thủ!

Hai người tuy là kẻ thù lâu năm, nhưng lúc này rất ăn ý, đưa mắt nhìn nhau, nguyên lực trong cơ thể cuồn cuộn tuôn ra, lập tức ngưng tụ thành hai thanh đại đao nguyên lực vô cùng sắc bén ở ngay trước mặt.

- Đi!

Cánh tay rung lên, hai thanh đại đao nguyên lực xé nát hư không, mạnh mẽ chém xuống kim đài.

Keng!

Âm thanh chói tai lan dần ra xa, Lâm Động thấy vậy chợt cười lạnh, bàn tay ấn mạnh xuống:

- Phá!

Ầm!

Kim đài đè mạnh xuống, hai thanh đại đao nguyên lực trực tiếp tan ra, Kim Đài Trấn Ma Chưởng là vũ kỹ Thượng phẩm, uy lực cương mãnh, vũ kỹ tầm thường sao có thể chống đỡ được?

Dễ dàng phá nát đại đao đang ngăn cản, kim quang trên kim đài chỉ hơi ảm đạm một chút, sau đó liền mạnh mẽ đè xuống hai người bọn Địch Đằng đang ở gần trong gang tấc.

Ở vòng vây bên ngoài, nhân mã hai nhà thấy Lâm Động chỉ bằng sức của hắn đã khiến hai người bọn Địch Đằng rơi vào thế hạ phong, khuôn mặt tràn đầy vẻ hoảng sợ. Mấy ngày trước Lâm Động vẫn chỉ có thể miễn cưỡng chống cự, nhân cơ chạy thoát, không ngờ tới nay cục diện đã xoay chuyển thành như vậy.

- Thực lực của tên khốn này sao lại có thể mạnh như vậy?

Thanh niên áo đen đã từng bị Lâm Động cướp trường thương Linh bảo trong tay nhìn thấy cảnh này, sắc mặt cũng tái xanh, ánh mắt mơ hồ có chút kinh hoàng. Hiển nhiên lúc này đã bị biểu hiện của Lâm Động khiến cho chết khiếp.

- Lão quỷ, ngươi còn nương tay thì chuẩn bị chết đi.

Kim quang đè xuống, Địch Đằng tức giận quát.

- Hừ!

Liễu Quý hừ lạnh một tiếng, lập tức song chưởng vũ động, nguyên lực hùng hậu nhanh như thiểm điện ngưng tụ giữa tay hắn, sau đó không ngờ ngưng tụ lại thành hình vật thực thể màu đen nhạt, tỏa ra từng tia lực lượng âm lãnh.

- Tiểu Âm Phong Chưởng!

Lực âm hàn trên tay Liễu Quý ngưng tụ thành từng đạo huyền phong màu đen, sau đó ánh mắt hắn lóe lên, một chưởng cực mạnh cuối cùng cũng đánh ra.

- Đại Viêm Không Chỉ!

Nhìn thấy Liễu Quý cuối cùng đã thi triển ra vũ kỹ nổi tiếng của Liễu gia, Địch Đằng mới thở phào một cái, sau đó hai ngón tay cong lại, chỉ thấy hai ngón tay đột nhiên đỏ sẫm, phảng phất nguyên lực toàn thân đều tập trung trên cả hai ngón tay này.

- Đồ khốn, xem hai ta phá vũ kỹ của ngươi!

Chỉ chưởng đột nhiên bắn ra, đem theo nguyên lực hùng hậu mạnh mẽ va chạm cùng kim đài kia. Nhất thời, nguyên lực ba động vô cùng cuồng bạo khuếch tán ra.

- Vỡ!

Ánh sáng màu đỏ và đen chạm mạnh vào kim quang, kình phong cường đại không ngờ trực tiếp đem kim đài khổng lồ chấn ra những vết nứt lớn, cuối cùng, ầm một tiếng liền vỡ tan. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.

- Hừ!

Nhìn thấy phá được chiêu này của Lâm Động, Địch Đằng và Liễu Quý đột nhiên hừ lạnh một tiếng. Tuy nhiên, khi bọn chúng chuẩn bị công kích lần nữa, giữa đám kim quang kia, một đạo thân ảnh nhanh như thiểm điện xông tới. Không dùng bất cứ nguyên lực công kích nào, chỉ dùng nắm tay màu đồng xanh mà mỗi lần đánh ra đều mang theo tiếng khí nổ trầm thấp lao tới.

Cận chiến bất ngờ hiển nhiên khiến hai người bọn Địch Đằng có chút không kịp trở tay, nguyên lực tuôn động, từng đạo chưởng ấn vội vàng nhằm xuống thân ảnh màu đồng xanh đang ở ngay trước mặt.

Keng keng!

Chưởng ấn đánh xuống thân ảnh kia, lại chỉ kéo theo từng đám tia lửa cũng tiếng kim loại lanh lảnh vang lên.

- Mau lui lại!

Cảm giác lạnh lẽo và cứng rắn ở tay khiến trong lòng hai người bọn Địch Đằng trầm xuống, thân hình không hẹn mà gặp cũng lui lại một khoảng, nhưng Lâm Động không để bọn họ được như ý muốn, Đồng Lôi Thể thi triển ra, thân thể hắn đã mạnh mẽ như một kiện Linh bảo, hơn nữa tốc độ và sức mạnh cũng có sự tiến bộ, hắn hiện tại đã giống như một Phù khôi có trí tuệ.

Keng keng!

Thân thể Lâm Động như thiểm điện lướt qua liền áp sát lại hai người bọn Địch Đằng, lúc này mỗi bộ phận trên thân thể hắn đều đã trở thành vũ khí sắc bén.

Quyền, chỉ, đầu, khủy tay… không ngừng công kích ra. Đây là loại công kích không có tiết tấu, nhưng cuồng bạo như vũ bão.

Lúc này, ở xung quanh đỉnh núi đều trở nên yên tĩnh, nhân mã của hai nhà đều tròn mắt ngây ngốc. Gia chủ lúc thường ngày như thiên hạ vô địch trong mắt bọn chúng, lúc này dưới thế công của Lâm Động lại giống như bao cát, mấy lần thối lui lại bị đuổi theo, sau đó bị đánh cho sưng cả mặt mũi.

Bịch!

Lại là một cú đấm mạnh mẽ, Địch Đằng cuối cùng không kìm được, một ngụm máu tươi phun ra, trước mặt hắn đã xuất hiện một rãnh sâu dài chừng hơn mười mét.

Bịch!

Một quyền đánh bay Địch Đằng, thân hình Lâm Động lóe lên, một cước cực mạnh đá lên ngực Liễu Quý, tiếng vang trầm thấp phảng phất từ trong cơ thể Liễu Quý vang lên, đem hắn đánh bay ra mấy chục mét.

- Ực!

Nhìn hai người bị Lâm Động dùng quyền cước đánh cho vô cùng chật vật, tất cả mọi người không kìm được nuốt một ngụm nước bọt, thanh âm đó trong hoàn cảnh tĩnh lặng hiện tại lại vô cùng chói tai.