Tiếng sấm rền vang lên trên bầu trời, mây đen ập tới, những tia chớp giật lên liên hồi, nhìn cảm giác như ngày tận thế đang đến gần.
Mây đen khuếch tán ra đến hàng trăm trượng, sự cuồng bạo của nó khiến ngay cả cường giả Ngũ Nguyên Niết Bàn cũng phải tái mặt.
Chồng điệp ba kiếp!
Lúc này ai nấy cũng đã nhận ra điều Lâm Động đang định làm, hắn muốn cùng lúc vượt qua ba tầng Phong Lôi Kiếp cùng một lúc!
Điên rồi!
Đối với hành động điên rồ này của Lâm Động, tất cả mọi người đều nghĩ tới hai chữ ấy. Vì bọn họ hiểu, nếu là người bình thường chắc chắn sẽ chẳng ai làm chuyện đó cả, đương nhiên là cũng chẳng người bình thường nào làm được điều đó.
Muốn gọi đến một lúc ba tầng Phong Lôi Kiếp thì cần phải có một lượng tinh thần lực nhiều đến đáng sợ. Cũng có nghĩa là phải ức chế tu vi tinh thần lực không cho nó rò rỉ ra một chút nào cho đến khi đủ để dẫn động đến ba tầng Phong Lôi Kiếp mới bùng phát triệt để!
Nếu vượt qua được, tinh thần lực của Lâm Động sẽ tăng thẳng lên Thiên Phù sư Tứ ấn… Đương nhiên nếu không vượt qua được thì sẽ tan thành mây khói, đến xác vụn cũng chẳng còn!
- Có phải hắn bị đánh đến não có vấn đề rồi không?
Đám cường giả Tây Huyền Vực lúc này cũng nhìn mây đen đang lan tỏa trên không trung với ánh mắt cổ quái. Sức mạnh lan tỏa ra từ đó khiến bọn chúng cũng phải thấy giật mình. Thật sự bọn chúng không hiểu Lâm Động rốt cuộc muốn làm gì. Chỉ e chẳng cần người khác động thủ, chỉ cần mây đen giáng xuống là khiến Lâm Động hắn tan tành thành mây khói rồi!
- Rốt cuộc hắn muốn làm gì vậy?
Thường Uy cũng cau mày, muốn cười châm chọc nhưng mơ hồ lại cảm thấy một sự kìm nén nào đó. Hắn không phải kẻ ngốc, hành động của Lâm Động quả thực quá quỷ dị! Lâm Động làm thế chắc chắn có mục địch, chỉ có điều rốt cuộc mục đích đó là gì thì bọn chúng chưa biết…
- Tào đại ca!
Thường Uy nhìn Tào Vũ, thấy sắc mặt hắn có phần tối lại, rõ ràng tâm trạng hắn cũng có chút bất an.
- Là vì tên kia sao?
Thường Uy càng cau mày lại, không ngờ bọn chúng lại bị một tên tiểu tử chỉ Tứ Nguyên Niết Bàn khiến cho thành ra bị động thế này.
- Tào đại ca, chúng ta cứ bình tĩnh theo dõi biến chuyển. Mây đen quá khủng bố, chắc chắn tên tiểu tử kia không chống lại được đâu! Nếu manh động ra tay chỉ sợ ta sẽ trúng kế. Chưa biết chừng hắn muốn dùng thủ đoạn dụ chúng ta ra tay để giúp hắn chống lại Phong Lôi Kiếp!
Ánh mắt Thường Uy lấp lánh, rồi trầm giọng nói. Nguồn truyện: Truyện FULL
Tào Vũ nheo mắt nhìn thân ảnh đang ngồi dưới tầng mây đen. Lúc này Lâm Động đang nhắm chặt mắt, dường như chuẩn bị vượt kiếp.
Ánh mắt Tào Vũ tối sầm lại, kế hoạch của Thường Vũ cũng không tệ, lấy bất biến ứng vạn biến, đợi hành động tiếp theo của Lâm Động. Nhưng tại sao hắn cứ cảm thấy một sự bất an?
- Không thể đợi được!
Ánh mắt hắn sau vài lần thay đổi, cuối cùng ngưng tụ lại, hắn cũng là kẻ hành sự quyết đoán, đã quyết định thì không chút chần chừ, chân bước ra rồi bắt đầu nhanh chóng biến hóa thủ ấn.
- Phong Thiên Đại Trận, Tỏa Thiên Phù!
Tiếng hét trầm đục vang lên, một luồng sức mạnh kinh người bộc phát từ thân thể hắn. Không gian nhanh chóng trở nên méo mó rồi tách ra vô số đường nứt, hắc quang bắn ra từ bên trong.
Hắc quang bắn ra như chớp, đan xen với nhau trong không trung, chỉ trong nháy mắt đã biến thành một đạo phù văn.
Vút!
Phù văn khổng lồ lập tức nhằm thẳng Lâm Động mà bay tới cùng với sức mạnh và áp lực đáng sợ.
Nhưng khi phù văn ấy bay tới, Lâm Động chầm chậm mở mắt, khóe miệng hơi nhếch lên.
- Cuối cùng cũng đến!
Phù văn khổng lồ nhanh chóng bay vào tầng mây đen. Thế nhưng khi còn cách Lâm Động khoảng hơn chục trượng, mây đen bỗng nhiên rung chuyển, lôi quang chiếu sáng cả thiên địa!
Uỳnh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, rồi vô số những chùm lôi trụ bắn xuống.
Ầm ầm ầm!
Sấm sét đánh xuống, đạo phù văn khổng lồ kia lao tới, vô số tia sét phát nổ trên đó, từng đợt sóng năng lượng cuồng bạo lan tỏa khiến đạo phù văn nhanh chóng tối sầm lại.
Uy lực đáng sợ của ba tầng Phong Lôi Kiếp cộng lại lúc này mới được thể hiện ra!
Rắc!
Phù văn ngày một tối lại, cuối cùng xuất hiện vô số vết rạn, vết rạn nứt lan rộng dần, rồi bùm một tiếng nổ tan tành.
Hự!
Phù văn nổ tung, Tào Vũ bị chấn động, hự lên một tiếng, hiển nhiên là hắn cũng đã thọ thương!
Sắc mặt hắn tối sầm lại.
- Không ngờ hắn có thể gọi được ba tầng Phong Lôi Kiếp, đúng là thủ đoạn không tệ, nhưng gọi nó đến chỉ e ngươi không dọn đi được!
- Phong Lôi Kiếp không cần ta dọn đi, vì nó dùng để dọn dẹp ngươi!
Lâm Động nhìn Tào Vũ, trên gương mặt hiện lên nụ cười quỷ dị, nhẹ giọng nói.
- Khoác lác không biết ngượng!
Đồng tử Tào Vũ co rút lại nhưng miệng hắn cười lạnh, hắn không tin hắn không chủ động tấn công mà đám mây đen kia lại gây khó dễ cho hắn. Giờ là Lâm Động vượt kiếp chứ không phải Tào Vũ hắn!
Lâm Động cười, rồi hắn ngẩng lên nhìn đám mây đen kịt lớn hàng mấy trăm trượng, hai tay chầm chậm dang ra. Sau đó vô số hắc quang bắn ra, cuối cùng biến thành một cái hắc động khổng lồ phía trên đỉnh đầu hắn.
Trong cái hắc động ấy tỏa ra một thứ sức mạnh kỳ lạ, mây đen trên trời nhanh chóng thu gọn lại, rồi sấm sét đánh xuống, mục tiêu lần này lại chính là Lâm Động.
Trong mắt Lâm Động phản chiếu ánh sáng quỷ dị, hắn dang tay, khẽ lẩm bẩm.
- Thôn phệ đi!
Uỳnh!
Hắc động trên đỉnh đầu hắn bỗng xoay tròn mãnh liệt, sức mạnh bùng phát, những tia sét đang bắn về phía Lâm Động bỗng đổi hướng chui hết vào trong hắc động.
Uỳnh uỳnh!
Sấm sét chui hết vào hắc động nhưng không hề gây nên trận nổ nào, chỉ phát ra những âm thanh trầm đục.
Lâm Động phía bên dưới hắc động vẫn bình an vô sự!
Tất cả đều chấn kinh khi nhìn thấy cảnh tượng ấy. Chẳng ai ngờ được Lâm Động lại có thể vượt qua lôi kiếp khủng bố đó bằng cách như thế.
- Tào đại ca, tình hình không hay rồi, chúng ta nên gọi Mạc Thông đại ca bọn họ vào!
Sắc mặt Thường Uy kịch biến, trầm giọng nói.
Biểu tình Tào Vũ tối sầm, hắn trừng trừng nhìn Lâm Động bình an vô sự trước trận sấm sét, trong lòng ngày càng thấy bất an, hắn trầm mặc một chút rồi gật đầu.
Thường Uy thấy vậy vội vàng lấy ra một quả cầu ánh sáng trong túi Càn Khôn, cuối cùng bóp vụn. Một đạo kim quang bay ra, chui vào không gian rồi biến mất.
- Tiểu tử khốn kiếp, đợi khi Mạc Thông đại ca bọn họ đến, dù ngươi có vượt qua ba tầng Phong Lôi Kiếp thật thì cũng chỉ có con đường chết mà thôi!
Nhìn kim quang biến mất, ánh mắt Thường Uy lóe lên hung quang.
o0o
Đây là vùng không gian hắc ám, cũng chính là tầng ngoài của Chiến trường Viễn Cổ. Từ đây đột phá ra ngoài sẽ vào thẳng Đông Huyền Vực. Lúc này, trong bóng tối có hơn một chục thân ảnh đang ngồi bàn tọa. Trên cơ thể bọn chúng đều tỏa ra một thứ sức mạnh kinh người, nó hơn cả Lâm Động, thậm chí hơn cả bọn Tào Vũ!
Vút!
Trong bóng tối, bỗng có một đạo kim quang bay tới, cuối cùng bị một nhân ảnh bắt được.
- Mạc Thông đại ca, hình như bọn Tào Vũ gặp rắc rối rồi!
Người bắt lấy kim quang ngẩng đầu lên nhìn về phía trước, ở đó có một thân ảnh gầy guộc đang ngồi bàn tọa, trong lòng hắn là một cây đại đao màu đen.
- Hửm?
Thân ảnh đó dần mở mắt, hắn nhíu mày, nói:
- Chúng ta phải ở đây để đề phòng chuyện chẳng may!
Vừa dứt lời, hắn ngưng một chút rồi lại lắc lư cái đầu:
- Thôi, để ta đi một chuyến, các ngươi cứ ở đây!
Nói rồi hắn từ từ đứng dậy, nhưng khi hắn chuẩn bị động thân thì đồng tử chợt co rút lại. Vì hắn nhìn thấy trong bóng tối bỗng thoắt ẩn thoắt hiện một đạo ánh sáng!
Khi ánh sáng đó đến tận cuối cùng, mười mấy thân ảnh bay ra, đứng đầu là một dáng người yểu điệu, một giọng cười thanh nhã cũng vang lên.
- Ha ha, Mạc Thông các ngươi đến từ Tây Huyền Vực xa xôi, Đông Huyền Vực chúng ta thế nào thì cũng nên làm tròn bổn phận chủ nhà chứ?
Trong nháy mắt sắc mặt nam tử ôm đao liền trở nên nặng nề, hắn nhìn chằm chằm thân hình kia, trong mắt hiện lên sự dè chừng khó che giấu.
- Lăng Thanh Trúc, không ngờ ngươi cũng ra mặt rồi!