Vũ Động Càn Khôn

Chương 664: So tài hàng tháng



Tại trung tâm quần thể dãy núi Hoang Điện có một ngọn núi khổng lồ, đỉnh núi cao chọc trời, mây mù bao phủ có cảm giác siêu phàm thoát tục.

Ngọn núi này là địa điểm của chính điện Hoang Điện, tính ra đứng đầu trong quần điện. Cuộc so tài hàng tháng cũng được tổ chức trên đỉnh núi này.

So tài hàng tháng là hoạt động thường xuyên nhất của tứ điện Đạo Tông. Nói thẳng ra thì là kỳ kiểm tra tình hình tu luyện của đệ tử, lấy đó nhằm để kích thích tham vọng tu luyện của đệ tử, từ đó tăng cường thực lực của cả điện.

Ngoài ra, trong mỗi cuộc so tài sẽ có một số đệ tử ký danh có biểu hiện ưu tú được thăng cấp lên làm đệ tử phổ thông. Vì thế, tuy mỗi tháng chỉ có một lần nhưng đều là thời gian náo nhiệt của cả tháng. Bởi vì chỉ có ngày này thì các đệ tử ký danh mới được phép tiến vào chính điện.

Trong Hoang Điện, đệ tử ký danh có hàng vạn người, đệ tử phổ thông ba nghìn, đệ tử thân truyền ba trăm người, phần lớn tất cả đều tập trung tại đây vào ngày này.

Tại trung tâm của đỉnh núi, một tòa đại điện cổ phác hùng vĩ đứng sừng sững trong mây mù, nguyên khí dồi dào tỏa ra khắp phía.

Phía trước đại điện là một khu quảng trường đá xanh rộng lớn, xung quanh lúc này đã chật ních đầy người.

Dù rất đông đúc nhưng không hề có bất cứ âm thanh hỗn loạn nào. Hàng vạn đệ tử tĩnh lặng ngồi đả tọa trên quảng trường. Trong sự trầm mặc này, nguyên lực thiên địa cũng có dấu hiệu sục sôi.

Gần chỗ trung tâm quảng trường là các đệ tử phổ thônh của Hoang Điện. Ánh mắt các đệ tử ký danh nhìn bọn họ đầy ngưỡng mộ, ước ao mình sẽ có ngày trở thành đệ tử chân chính của Hoang Điện.

Nhìn ra xa hơn, ở giữa quảng trường là một cái đài cao hơn mặt đất, trên đó có vài trăm người mặc áo vàng nhạt đang ngồi. Tất cả đều phát ra vô số những làn sóng nguyên lực kinh người. Đó là đệ tử thân truyền, là tinh anh của Hoang Điện!

Nếu ánh mắt lúc trước của các đệ tử ký danh là ngưỡng mộ, thì khi nhìn về phía những đệ tử thân truyền này, trong mắt đã hiện lên sự kính sợ. Bọn họ đều hiểu rằng trở thành đệ tử thân truyền vốn dĩ đã cho thấy sự mạnh mẽ của những người đó.

Nhưng cả quảng trường nổi bật nhất không phải đệ tử thân truyền mà là vị trí trung tâm nhất. Ở đó có bốn cái đài cao, trên đó chỉ có bốn thân ảnh đang điềm nhiên ngồi đả tọa.

Vị trí của bọn họ cao hơn bất cứ đệ tử Hoang Điện nào khác, điều đó đương nhiên ai cũng hiểu, nhưng không ai có chút nghi ngờ gì. Vì bốn người đó chính là bốn đại đệ tử thân truyền, cũng chính là những thiên tài kiệt xuất nhất trong thế hệ đệ tử trẻ tuổi của Hoang Điện.

Ở chính giữa phía trước quảng trường là một dãy ghế đá, dãy trên ghế lúc này là Trần Chân, Ngộ Đạo và một vài Chấp sự của Hoang Điện đang ngồi nhìn xuống dưới.

- Theo tin tức báo lên, lần này có lẽ sẽ có gần một trăm đệ tử ký danh có cơ hội thăng lên đệ tử phổ thông!

Ngộ Đạo quét mắt nhìn, cười nói.

Trần Chân ở bên cạnh nghe vậy cũng khẽ gật gù. Con số này hơn rất nhiều so với mấy tháng trước. Xem ra thời gian gần đây bọn họ tu luyện cũng rất cần cù.

- Lâm Động vẫn chưa xuất hiện sao?

Trần Chân bỗng hỏi.

Ngộ Đạo gật đầu, cười nói:

- Có lẽ đang trong thời kỳ tu luyện quan trọng. Mặc sư huynh rất có hứng thú với hắn, có lẽ sẽ chú ý tới hắn!

- Nếu không kịp thì kéo dài thêm một tháng là được, tu luyện là quan trọng nhất!

Trần Chân cười nói. Ông ta cũng không hy vọng Lâm Động xuất hiện bây giờ. Với thiên phú của Lâm Động, nếu tiếp tục tu luyện trong Hoang Điện một tháng nữa thì chắc chắn có tỷ lệ chiến thắng Tưởng Hạo không nhỏ.

- Thông tin đã truyền đi rồi, ngay cả đệ tử ký danh cũng đã nghe đến tên Lâm Động, ai cũng muốn nhân cơ hội này chứng kiến thiên tài siêu cấp mới vào Hoang Điện chưa được một tháng đã dám khiêu chiến bốn đại đệ tử thân truyền. Nguồn: http://truyenfull.vn

Ngộ Đạo nói với chút bất lực.

- Hơn nữa, với tính cách của Lâm Động có lẽ sẽ không nhún nhường!

- Tính cách này cũng khá giống Châu Thông sư huynh năm xưa. Nếu không thì huynh ấy cũng không một mình đánh lên Nguyên Môn như vậy. Ở lại Đạo Tông, có lẽ ngay cả Chưởng giáo đại nhân cũng sẽ ra tay bảo vệ huynh ấy. Nhưng mẹ kiếp, Nguyên Môn đúng là chẳng ra gì!

Trần Chân khẽ thở dài, đến cuối cùng, với thân phận của mình mà ông cũng không kìm được chửi một câu!

Ngộ Đạo trầm mặc, sắc mặt hơi tối lại. Trong lòng ông ta cũng đau đáu mãi chuyện Châu Thông đánh giết lên Nguyên Môn năm xưa.

- Thôi không nói chuyện này nữa, đợi đi!

Trần Chân thấy sắc mặt của Ngộ Đạo như vậy, cũng thầm lắc đầu. Nếu Châu Thông sư huynh sống được đến giờ, chắc chắn thành tựu có thể áp chế được mấy lão bất tử của các Tông phái siêu cấp kia. Nhưng đáng tiếc, Chưởng giáo Nguyên Môn năm đó lại đích thân ra tay, có lẽ hắn cũng cảm nhận được sự uy hiếp nếu Châu Thông tiếp tục trưởng thành.

Khi Trần Chân và Ngộ Đạo nói chuyện thì trên quảng trường bắt đầu có chút xôn xao về việc kéo dài thời gian.

Tại một nơi trên thạch đài, Tưởng Hạo bình thản nhìn biển người trên quảng trường, rồi lông mày nhíu lại, nghe nói Lâm Động đã ở trong Vũ Kỹ Điện năm ngày rồi, lẽ nào hắn muốn mượn việc này để tránh cuộc so tài lần này?

- Ha ha, Tưởng Hạo sư huynh, nhìn khí thế của huynh hôm nay, dường như quá cũng không có chút áp lực nào rồi!

Phương Vân nhìn cảnh tượng đó, rồi vươn vai cười nói.

- Nếu thế thì ngạo khí trước đây hóa ra quá nực cười!

Tưởng Hạo bình thản nói.

- Lâm Động mới gia nhập Hoang Điện chúng ta, dù cho huynh thắng hắn cũng chẳng phải quang vinh gì. Dù sao hắn cũng là sư đệ!

Bàng Thống, thân là đại đệ tử thân truyền lâu nhất trong bốn đại đệ tử thân truyền, nhíu mày nói.

- Ta cũng không có ý định làm khó hắn. Nhưng đôi khi tôn kính sư huynh một chút cũng rất cần phải không? Nếu không sau này lại bị đệ tử các điện khác cười chê người Hoang Điện chúng ta không hiểu tôn sư trọng đạo.

Tưởng Hạo nhếch mép.

- Khiến hắn bớt ngông cuồng đi một chút là được. Nhưng huynh cũng nên cẩn thận, Trần Chân sư thúc bọn họ rất coi trọng Lâm Động đó!

Tống Đan cười nói.

- Ta tự biết chừng mực, trong lúc Đan Hà Quán Đỉnh, hắn đã kiên trì được đến mức đó, ta cũng phải cảm thấy khâm phục. Nhưng bất luận thế nào hắn cũng là người mới, nên hiểu một chút quy tắc. Nếu các ngươi không muốn ra tay thì cứ để ta!

Tưởng Hạo nói.

Tống Đan lại cười, chỉ gật gù không nói gì, nhưng trong lòng lại có sự mong đợi với cuộc so tài sắp tới. Hắn rất muốn biết tiểu sư đệ vừa mới gia nhập Hoang Điện đã thăng tiến với thế như chẻ tre kia khi đối diện với Tưởng Hạo, một trong bốn đại đệ tử thân truyền sẽ có biểu hiện ra sao. Sẽ bị đánh bại tối tăm mặt mũi hay lại tạo nên kỳ tích?

Thời gian chầm chậm trôi trong sự chờ đợi của tất cả đệ tử Hoang Điện. Dần dần tiếng xôn xao cũng nhiều hơn.

Trần Chân thấy vậy cau mày lại, nhưng cũng không ngăn cản gì, ánh mắt chỉ không kìm được nhìn về đỉnh núi có Vũ Kỹ Điện.

- Sao đến giờ Lâm Động vẫn chưa đến?

Trong một góc của khu đệ tử thân truyền, bọn Mạc Lăng cũng đang sốt ruột, không ngừng nhìn về khắp phía. Bọn họ biết mấy ngày nay tin tức về cuộc so tài giữa Lâm Động và Tưởng Hạo đã truyền đi khắp nơi, nếu như Lâm Động không xuất hiện thì khó tránh bị người ta nói này nói nọ.

- Lâm Động đến Vũ Kỹ Điện, có lẽ vì tu luyện nên bị chậm trễ!

Liễu Bạch trầm ngâm một chút, rồi nhìn mọi người, bất lực nói:

- Đợi lát nữa đi, nôn nóng cũng chẳng được gì. Hơn nữa cuộc so tài lần này kéo dài một chút cũng tốt, dù sao đối thủ của Lâm Động là một trong bốn đại đệ tử thân truyền mà!

Nghe lời đó, hiển nhiên hắn cũng không hy vọng lắm vào cuộc so tài này. Tuy hắn rất có lòng tin với Lâm Động, nhưng dù thế nào Tưởng Hạo không phải loại Đồng Xuyên có thể so sánh. Nghe vậy mọi người cũng chỉ đành gật đầu rồi tiếp tục chờ đợi!

Mặt trời dần lên đến đỉnh núi, Trần Chân và Ngộ Đạo cũng bất lực lắc đầu, xem ra Lâm Động bị vướng thời gian tu luyện thật rồi.

- Bắt đầu cho các đệ tử khác so tài trước vậy!

Trần Chân vẫy tay, rồi một Chấp sự bước ra, nhìn quanh quảng trường, đang định tuyên bố bắt đầu, thì bên dưới quảng trường đã vang lên những tiếng thở dài thất vọng…

Vút!

Thế nhưng khi những tiếng thở dài đó vừa chấm dứt, một đạo thanh âm xé gió vang lên từ xa, một luồng khí tức quen thuộc lan tỏa ra!

- Cuối cùng cũng đến rồi… không để ta phải thất vọng!

Tưởng Hạo ngẩng lên nhìn về phương xa, gương mặt hiện lên nụ cười.