Cổ Mộng Kỳ ngẩng đầu lên nhìn về hướng lá thăm ánh sáng chiếu tới, ánh mắt lấp lánh, khẽ nói.
- Cũng may chưa gặp ngay Ngụy gia!
Cổ Yên thở phào, hiện tại trong bốn Gia tộc, hiển nhiên Ngụy gia thực lực mạnh nhất, nếu ngay vòng đầu tiên đã gặp phải bọn chúng thì thực lực sẽ tiêu hao không nhỏ.
- Rồi cũng phải gặp thôi!
Lâm Động nói với vẻ không mấy bận tâm.
Cổ Mộng Kỳ gật đầu, sau đó giơ bàn tay ra, lá thăm ánh sáng lập tức chia làm ba đưa cho hai người Lâm Động, nói:
- Hai người cũng bốc thăm đi, nó sẽ quyết định đối thủ ngẫu nhiên!
Cổ Yên bốc trước, thăm vừa vào tay thì một tia sáng bắn ra về phía Tô gia, liên kết với một nam tử dáng người cao lớn.
- Tô Thái!
Cổ Yên hơi nhíu mày lại, rõ ràng nàng cũng hiểu chút ít về hắn.
- Lâm Động huynh bốc đi!
Cổ Mộng Kỳ nhìn đối thủ của Cổ Yên, hơi cau mày, rồi nhìn Lâm Động cười nói.
Lâm Động gật đầu đưa tay lấy chiếc thăm, trước bao ánh mắt chăm chú, tia sáng chiếu lên chiếc thăm trong tay của một nam tử gầy guộc.
Xung quanh lập tức vang lên những âm thanh kinh ngạc, sau đó rất nhiều ánh mắt đều nhìn về phía Lâm Động, tiếng xì xào cũng dần vang lên.
- Kia hình như không phải người của Cổ gia? Chắc chắn là người viện trợ, nhưng mà sao lạ mặt vậy?
- Khí tức của hắn cũng là Sinh Huyền Cảnh, nhưng xem ra mới tấn cấp không được bao lâu, thực lực đó có đánh lại được Tô Nham không?
- Chẹp chẹp, lần này Cổ gia xui xẻo rồi! Thực lực của Tô Thái chỉ kém mỗi mình Tô Nham mà thôi, nhưng Cổ Yên chỉ mới đột phá Sinh Huyền Cảnh chưa được bao lâu!
- Đúng thế, ba trận của Cổ gia thì có hai trận là nguy hiểm rồi!
- …
Nghe được những lời bàn tán đó, không ít ánh mắt từ bên Cổ gia nhìn về phía này. Chia cặp như vậy dường như không công bằng với bọn họ, nhưng việc chia cặp này là ngẫu nhiên, gặp phải tình huống này chỉ có thể nói bọn họ xui xẻo mà thôi.
- Chia kiểu này không tốt với chúng ta sao?
Lâm Động nghiêng đầu hỏi Cổ Mộng Kỳ.
- Nếu ngươi chỉ có thực lực như vẻ ngoài thì đúng là không tốt!
Cổ Mộng Kỳ cười nói, sau đó nàng nhìn về hướng Tô Nham, nói:
- Ngươi gặp phải đệ tử mạnh nhất Tô gia, còn ta gặp kẻ yếu nhất trong ba người của Tô gia lần này! Còn Tiểu Yên thì có chút phiền phức. Tô Thái đã đạt đến Sinh Huyền Cảnh từ lâu, muội ấy có khả năng thua khá lớn, vì thế trọng điểm của cuộc tỷ thí nằm ở trận chiến của ngươi với Tô Nham. Sự thắng thua của các ngươi sẽ quyết định hai nhà Cổ - Tô, ai vào vòng tiếp theo.
- Lần này chúng ta có thể coi là sự đối đầu giữa mạnh nhất với mạnh nhất, mạnh vừa với yếu nhất và yếu nhất với mạnh vừa. Nhìn bề ngoài thì coi như năm - năm thắng thua, đương nhiên…
Nói đến đây, Cổ Mộng Kỳ dừng lại một chút, nhìn chăm chú Lâm Động rồi khẽ nói:
- Vẫn là câu nói đó, thực lực thật sự của ngươi phải vượt xa bề ngoài, nếu thua Tô Nham thì chúng ta sẽ thua…
Về phần thực lực Lâm Động, sau cuộc chiến với Mặc Đào và lần thử thách của Cổ Thạch, bọn họ cũng đã hiểu được phần nào, nhưng dù sao cũng chưa thấy Lâm Động thật sự ra tay bao giờ. Vì thế chẳng ai biết khi đối đầu với đệ tử ưu tú nhất của Tô gia, Lâm Động sẽ thể hiện được thực lực như thế nào.
- Ừm!
Lâm Động gật gù, cũng không nói gì thêm, mọi việc rồi sẽ rõ ràng khi thật sự quyết đấu, giờ có nói gì cũng vô ích. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Vào đi!
Cổ Mộng Kỳ thấy vậy, tay vẫy một cái rồi bay đi trước, đáp xuống một sàn đấu rộng rãi phía dưới.
- Lâm Động, nhờ vào ngươi đấy!
Cổ Yên nhìn Lâm Động, cười với vẻ bất lực rồi bay đi, xem ra nàng cũng rõ trận đấu của mình có lẽ khả năng thua khá cao.
Lâm Động nhún vai, bay xuống sàn đấu rồi ngẩng đầu lên nhìn Tô Nham.
Lúc này Tô Nham cũng nhìn về phía Lâm Động, gương mặt gầy guộc hiện lên nụ cười nhạt, chân nhún một cái, âm thanh xé gió vang lên, nhất thời hắn xuất hiện ngay trên sàn đấu Lâm Động đang đứng.
Trên không trung, ánh mắt lão giả của Thân Đồ gia lộ tinh quang quét nhìn xung quanh rồi nói:
- Đã vào sàn đấu hết rồi thì bắt đầu thôi! Ngoài ra, trong khi thi đấu quyền cước vô tình, có bất cứ tổn thất gì đều phải tự chịu trách nhiệm!
Uỳnh!
Lời vừa dứt thì nguyên lực ở ba sàn đấu lập tức bùng nổ, hai trong số ba nơi đã bắt đầu cuộc chiến.
Mọi ánh mắt đều tập trung về ba nơi đó, sau đó đa số ánh mắt dần chuyển sang sàn đấu thứ ba. Ở nơi đó, hai thân ảnh vẫn chưa có dấu hiệu động thủ.
- Tô Nham của Tô gia!
Tô Nham nhìn hai nơi đã động thủ, sau đó quay sang nhìn Lâm Động, cung tay cười nói.
- Lâm Động!
Lâm Động cũng cười, hắn biết Tô Nham đang đợi kết quả của hai trận đấu kia, tuy rằng hiển nhiên kết quả đã dự liệu được từ trước.
- Bằng hữu đây dường như không phải người của Hải vực Thiên Phong?
Tô Nham nói.
- Hải vực Thiên Phong rộng lớn như vậy, Tô Nham huynh sao biết được hết phải không?
Lâm Động cười.
- Ha ha, cũng phải!
Tô Nham cười.
- Lâm Động huynh có lẽ cũng biết mức độ quan trọng của trận đánh giữa chúng ta?
Lâm Động gật đầu, hắn cũng hiểu nếu Cổ Yên thua và Cổ Mộng Kỳ thắng thì hai bên hòa, còn hắn và Tô Nham ai thắng có nghĩa là Gia tộc của bên đó sẽ vào vòng tiếp theo.
- Vậy thì xin lỗi, trận tỷ thí này ta phải thắng!
Tô Nham mỉm cười.
Lâm Động khẽ lắc đầu cười. Tô Nham cũng thật dứt khoát, chỉ là trận này, Lâm Động hắn cũng phải thắng, nếu không thì không thể vào Hồng Hoang Tháp được…
Tô Nham dứt lời cũng không nói thêm nữa, hai tay chắp sau lưng chờ đợi hai trận đấu kia kết thúc. Lâm Động cũng không ra tay, nhắm mắt định thần.
Thời gian trôi qua với bầu không khí kỳ lạ đó, hai trận tỷ thí kia cũng dần đến phút cuối.
Bịch bịch!
Hai âm thanh trầm đục gần như cùng vang lên. Nhất thời mọi người nhìn thấy hai thân hình bay khỏi sàn đấu, xung quanh lập tức rộ lên tiếng xôn xao.
- Cổ gia, Cổ Mộng Kỳ thắng!
- Tô gia, Tô Thái thắng!
Lão giả trên không trung thấy vậy, tay vung lên, giọng nói hùng hồn vang vọng khắp không gian.
Soạt soạt!
Vừa dứt lời, mọi ánh mắt lập tức chuyển về phía sàn đấu thứ ba, nơi có hai người chưa ra tay.
Cổ Mộng Kỳ kéo Cổ Yên, sắc mặt có chút nhợt nhạt về chỗ của Cổ gia, sau đó ánh mắt có phần căng thẳng nhìn Lâm Động.
- Mộng Kỳ tỷ, xin lỗi, muội thua rồi!
Cổ Yên cười khổ.
Cổ Mộng Kỳ lắc đầu, mắt nhìn về phía trước, lẩm bẩm:
- Chúng ta vẫn chưa thua! Tiếp theo phải đợi xem Lâm Động liệu có thực lực như hắn nói không…
o0o
Trước bao ánh mắt chăm chú nhìn, Tô Nham chỉ mỉm cười, sau đó hai tay dần lộ ra khỏi ống tay, bàn tay hắn có màu xám tro, phảng phất tỏa ra năng lượng mạnh mẽ.
- Lâm Động huynh, ta sẽ không nương tay đâu, huynh cẩn thận!
Lâm Động dần mở mắt ra, hắn nhìn Tô Nham, bàn tay cũng đưa ra.