Chị Đỏ tựa ở cửa phòng bếp, hút hết một điếu thuốc.
Khói trắng phun ra rất mờ nhạt, thoáng cái đã tan vào trong không khí, để lại mùi thuốc lá thoang thoảng, cũng không khó ngửi. Nhưng chị vẫn mở cửa sổ, còn bật hệ thống thông gió để mùi tán đi.
Chị bất đắc dĩ nhếch miệng, mới ngày thứ hai thôi... Chị lại vấp ở một nhiệm vụ cỏn con thế này, đúng là sơ suất.
Nhưng không thể ngồi chờ chết được.
Trong phòng bếp không có thịt gà, hôm qua chị đã kiểm tra một lần, nguyên liệu nấu ăn hôm nay mang đến phần lớn là rau quả và các loại thịt khác. Chị quan sát căn bếp, lấy nốt mấy quả trứng gà trong tủ ra, lại lục thêm mấy nguyên liệu nấu ăn khác như đậu hũ, bột mì, lấy ra hết tất cả các loại hương liệu, bắt đầu điều chế nước tương.
Một buổi sáng bình an vô sự trôi qua.
Ngoài A Kiếm và lão Vương mới sáng đã phải lao động vất vả, dọn rửa "hiện trường thảm án" ra thì những người còn lại không có mấy việc để làm, chỉ có thể loanh quanh trong biệt thự thăm dò từng khu vực.
Lão Vương vừa dọn dẹp vừa giao lưu với người xem --- Mấy vị khán giả này chẳng thân thiện chút nào, thường xuyên mỉa mai bọn họ lóng ngóng trước ống kính và nhàm chán.
Phòng phát sóng có đông người nhất là khi lão Vương và A Kiếm lau dọn đống máu kia. Lau xong thì người cũng chạy, lượng khán giả chỉ thưa thớt duy trì khoảng hai mươi mấy người.
Các người chơi dứt khoát từ bỏ việc lấy lòng người xem, dù sao không xong nhiệm vụ phụ thì cũng chỉ là bớt đi chút điểm tích lũy.
Không có việc gì cho tới trưa, đến giờ ăn, cả đám phát hiện chị Đỏ chuẩn bị một bữa cơm hết sức phong phú.
Nguyên liệu được sử dụng nhiều nhất là trứng gà, đủ loại mặn ngọt. Trứng gà tươi non với tôm bóc vỏ, trứng chiên, lạp xưởng cuộn trứng thơm lừng vừa ra lò và trứng gà xào ớt xanh làm món phụ. Còn đánh một bát canh trứng cà chua làm súp.
Ngoài cơm trắng thơm ngon vừa nấu, chị còn làm mấy phần omurice ai thích thì lấy ăn, mấy món khác cũng không thiếu.
Đặt ở chính giữa bàn là một con gà nướng, mặc dù đã bị cắt ra thành các miếng, nhưng vẫn có thể lờ mờ thấy được dáng vẻ vốn có của nó.
Lão Vương "ồ" một tiếng, nghĩ đến sáng nay chị Đỏ nói là đã ném hết mấy con gà trống kì quái kia, giờ lại nướng một con gà sáng bóng thơm ngon thế này thì do dự, cầm đũa không dám gắp.
... Chẳng lẽ là lục thùng rác ra?
Chủ yếu là do chị Đỏ miêu tả trạng thái chết kì lạ của chúng nó nên dù gà đã lên đĩa thì họ cũng không dám ăn.
Tất cả mọi người do dự, hết nhìn chị Đỏ lại nhìn Nguyên Dục Tuyết, thật sự rất muốn thở dài cảm thán: Chị cứ chiều cậu ấy đi.
Chị Đỏ nhìn ra được ý tứ của họ, không biết nói sao, chuyện này thật sự không liên quan tới Nguyên Dục Tuyết. Chị tạm thời không tiết lộ việc mình nhận được tin nhắn của chủ nhà yêu cầu chị nấu món có thịt gà, chỉ giải thích vài câu. Con gà nướng đặt ở đĩa sứ trung tâm kia không phải là gà thật, mà được tạo ra từ các loại chế phẩm đậu nành, áp chảo phần vỏ ngoài, lại rưới rượu vàng đặc biệt, hương liệu, ướp gia vị nước tương để tạo vị, nó thật ra là "gà chay".
Những người khác nửa tin nửa ngờ, chủ yếu là do món "gà chay" này có mùi y hệt gà nướng, không chỉ có mùi giống mà lúc dùng đũa xé phần da còn như thấy được cả lớp màng bên trong, không khác gì gà thật.
Nguyên Dục Tuyết lại liếc nhìn chị Đỏ, như hiểu ra.
Tốn nhiều công sức như vậy, tức là...
Chị Đỏ đã không nói thì Nguyên Dục Tuyết cũng không đưa ra câu hỏi trên bàn ăn. Cậu cầm đũa, nhẹ nhàng đẩy ra món "gà nướng" kia, gắp một miếng bỏ vào chén.
Mặc dù hình dạng tổng thể của nó ghép thành một con gà hoàn chỉnh, nhưng mỗi phần đã được cắt ra thành các "miếng thịt", rất tiện cho mọi người gắp. Bên trên vẫn còn dính nước tương dùng để điều chế, các mặt cắt cũng hiện sợi thịt.
"Miếng thịt" được Nguyên Dục Tuyết nhẹ nhàng cắn một cái, cậu hiếm hoi mở miệng đánh giá lúc đang dùng cơm: "Ăn rất ngon. Đúng là gà nướng."
Kiểu nói của Nguyên Dục Tuyết khiến mọi người cũng tò mò, nhao nhao giơ đũa gắp. Phát hiện món này lúc mới vào miệng, cảm giác và vị đúng là rất giống thịt gà, nhưng vẫn có thể nếm ra vị đậu nành đặc thù, cảm giác cắn cũng mềm hơn... Mặc dù bề ngoài đúng là không khác gì gà nướng, nhưng sự khác biệt về vị lại rất lớn, không đến mức giả thành thật như Nguyên Dục Tuyết đánh giá.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết đã mở miệng khen trước, những người khác cũng không làm mất hứng, nhao nhao khen tài nấu nướng của chị Đỏ.
Tiểu La ngồi cạnh bàn quơ chân, cũng vươn đũa gắp một miếng "gà nướng" mọng nước. Tay cô bé hơi ngắn nên không với tới, đũa cũng cầm không chắc, "miếng thịt" cứ thế trượt ra khỏi đũa, không gắp được.
Tiểu La không mấy vui vẻ bĩu môi, muốn thu tay lại. Nguyên Dục Tuyết ngồi cạnh lại chú ý tới động tác của em, yên lặng cầm đũa gắp một miếng bỏ vào chén cho cô bé. Tiểu La quay đầu, làm vẻ mặt khá là đáng yêu với cậu, mặt mày cong cong, nhẹ giọng thì thầm: "Cảm ơn anh ạ."
Cô nhỏ được như ý muốn ăn miếng "gà nướng" kia, lại hơi ngây ra, vặn lông mày nghĩ ngợi, có vẻ rất xoắn xuýt.
Em nuốt xuống, quay sang nhìn Nguyên Dục Tuyết: "Cái này, giống thịt gà ạ?"
Nguyên Dục Tuyết: "..."
Cậu im lặng vài giây, không chút áy náy vì nói dối trẻ con, Nguyên Dục Tuyết đáp: "Giống."
"Ồ." Tiểu La chậm rãi quay đi, tiếp tục ăn nốt đồ trong chén.
Bữa trưa kết thúc, mọi người ăn xong thì thấy hơi buồn ngủ. Nhưng chưa ai có thể vượt qua chướng ngại tâm lý để thoải mái về phòng ngủ trưa, thế là bắt đầu làm việc trong lúc mí mắt đánh nhau.
Tiểu Minh phụ trách giặt đồ, lúc này đang lí nhí nói với mọi người --- Quần áo hôm qua bọn họ thay ra đều đã được giặt sấy xong, lúc sáng cậu ta cũng đã là một lượt, phẳng phiu ngay ngắn, giờ đang ở trong phòng cậu ta.
Tiếng Tiểu Minh rất nhẹ, dè dặt hỏi thăm mọi người có cần cậu ta mang quần áo vào phòng cho họ không... Dù sao đó cũng là không gian cá nhân, không được sự cho phép của chủ nhân, Tiểu Minh thật sự không dám tùy tiện bước vào.
Nếu không cần cậu ta mang tới thì có thể đến phòng cậu ta nhận về. Tiểu Minh đã gấp sẵn, đặt trên xe đẩy nhỏ.
Lão Vương và Tiểu La đều không ngại, nhờ Tiểu Minh mang vào treo trong tủ quần áo cho họ. Chị Đỏ thì bảo cậu ta để trước cửa tầng là được, đừng tới gần phòng ngủ của chị ---- Chị có thả vài món đồ chơi nhỏ ở đó.
A Kiếm và Nguyên Dục Tuyết lại tới phòng Tiểu Minh lấy quần áo. Phòng A Kiếm bố trí quá nhiều đồ vật, không tiện cho người khác vào phá hỏng, lỡ bị thương thì cũng không tốt. Mà Nguyên Dục Tuyết thì chỉ đơn giản là thói quen, cả hai theo Tiểu Minh tới phòng cậu ta trên tầng 4.
Tiểu Minh cũng không ngại người khác vào không gian cá nhân của mình. Chỗ ở của cậu ta vô cùng sạch sẽ, trong phòng khách gần như không có bất cứ dấu vết sinh hoạt nào, tất cả vật phẩm vẫn nguyên xi, thậm chí màng bọc TV và tủ lạnh cũng không được kéo lên.
Mấy thứ vật dụng thường ngày thì chỉ có một tách trà và một cái ghế là có dấu hiệu được sử dụng. Lúc A Kiếm và Nguyên Dục Tuyết tới, Tiểu Minh luống cuống chạy đi rửa hai cái tách, hỏi họ có muốn uống chút nước nóng không, bị cả hai từ chối thì còn bứt rứt chà tay một chút rồi mới đi lấy quần áo cho họ, đặt lên xe đẩy nhỏ, để họ mang về.
Tiểu Minh thật sự làm rất cẩn thận, quần áo được giặt sạch sẽ mềm mại, là phẳng phiu vuông vức, lại được tỉ mỉ bỏ vào trong túi chống bụi, sạch sẽ như vừa được mua mới.
A Kiếm đứng trước cửa chờ cậu ta, có lẽ là hiếm khi gặp một cậu con trai tỉ mỉ như thế, bèn thuận miệng khen một câu cậu ta làm rất tốt.
Tiểu Minh hơi xấu hổ cúi đầu, tiếng như muỗi kêu: "Tôi cũng chỉ làm được mấy chuyện đơn giản này thôi..."
Cậu ta vừa dứt lời, điện thoại bỗng vang lên âm báo tin nhắn.
- -- Do sáng nay mới nhận tin nhắn của chủ nhà nên A Kiếm rất nhạy cảm với âm thanh này, vô thức nhìn về phía Tiểu Minh.
Tiểu Minh ngơ ngác mất một lát rồi mới luống cuống móc điện thoại ra khỏi túi áo, mở lên.
Thật ra cậu ta còn trông mong chỉ là vài tin nhắn chào hàng rác rưởi, nhưng ngay khi mở màn hình lên, ánh sáng từ màn hình hắt lên mặt, hai má Tiểu Minh đã tái nhợt, không một giọt máu. Cậu ta hơi trố mắt, như thể nhận phải sự sợ hãi tột đột, trông đáng thương vô cùng.
Nguyên Dục Tuyết đứng cạnh Tiểu Minh, với góc độ và thị lực của cậu thì rất dễ đọc được nội dung tin nhắn.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết vẫn lịch sự nhìn đi chỗ khác, chỉ nhẹ nhàng hỏi: "Sao vậy?"
Nếu Tiểu Minh không muốn đề cập đến nội dung trong đó, cậu ta có thể chọn im lặng.
Nhưng Tiểu Minh hoang mang lo sợ, đại khái cũng không ngại tin nhắn bị người khác đọc được, thế là hơi giơ chiếc điện thoại ra ở góc độ đủ cho hai người kia đọc được nội dung trên màn hình.
Không chờ Nguyên Dục Tuyết và A Kiếm đọc xong, Tiểu Minh đã mờ mịt, run rẩy giải thích cho họ: "Chủ phòng nhắn tin cho tôi, bảo tôi lên gác mái chứa đồ ở tầng trên cùng... Tìm búp bê vải."
Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết rơi trên màn hình điện thoại, nhanh chóng dời đi.
Tầng cao nhất, gác mái, búp bê vải.
Mấy yếu tố này vừa đủ để ghép thành truyện kinh dị, nếu bảo sẽ không có chuyện gì kì quái xảy ra thì đúng là tự lừa mình dối người.
Nơi này không phải biệt thự bình thường, mà là nhà có ma. Người giao nhiệm vụ cho họ cũng không phải chủ nhà bình thường, mà rất có thể là NPC lòng dạ độc ác.
Nội dung của nhiệm vụ này, xét trên mặt chữ đã đủ quỷ dị nguy hiểm, chẳng trách Tiểu Minh đọc xong lại sợ đến thế, mặt mày thê lương đến mức này.
Lá gan của cậu ta quá nhỏ, từ lúc nhận được tin nhắn, cả người đã không kiềm chế được khẽ run rẩy.
Hàng mi chấn động, hốc mắt nghẹn ra chút sương mù. Cậu ta mờ mịt nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết và A Kiếm, hai gò má từ trạng thái tái nhợt khôi phục chút hồng hào, còn hơi đỏ một chút.
Mấy lần há miệng, mấp máy, dường như vô cùng xoắn xuýt, nhưng cuối cùng Tiểu Minh vẫn lấy hết dũng khí nhìn hai người, đau khổ cầu xin: "Tôi xin lỗi... Tôi biết mình làm vậy rất quá đáng, nhưng có thể xin hai người, tôi van xin hai người..."
Cậu ta cắn răng nói ra câu kia, mặt đã đỏ rực: "Cùng tôi lên gác mái một chuyến."
Tiểu Minh như người chết chìm bắt lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng, cũng không nghĩ được hai người trước mặt có quan hệ gì với mình, liệu có bị từ chối không.
Cậu ta cũng biết nhờ vả như vậy thật sự rất quá đáng, lại run rẩy bổ sung: "Không cần phải lên cùng tôi, chỉ cần, chỉ cần đợi tôi ở cửa gác mái là được. Xin lỗi, tôi thật sự rất sợ đi một mình."
Cậu ta thành khẩn như vậy, A Kiếm cũng không lạnh lùng đa nghi, nghĩ Tiểu Minh là người mới, nếu cậu ta đơn độc chấp hành nhiệm vụ thì chưa biết chừng sẽ dễ dàng chết trên gác mái.
Mà tin nhắn này rõ ràng có chứa thông tin phó bản... Nếu Tiểu Minh xảy ra chuyện, manh mối này cũng sẽ bị cắt đứt.
Mặc dù trong lòng đã mơ hồ có ý tưởng, nhưng A Kiếm không trả lời, mà quay sang nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Hàng mi dài của người thiếu niên khẽ rủ, chiếu ra chiếc bóng mờ.
Dường như cậu đang suy tư, sau khi phát hiện cái nhìn của A Kiếm thì mới giương mắt lên.
"Được." Nguyên Dục Tuyết bình tĩnh nói.
______________________
Chúc mừng tui lết được tới c100 sau gần 1 năm, chúc mừng tui lết được 20% truyện =)))))))))))) Mục tiêu trong năm nay là edit xong phó bản 5 bộ này, chừng 220 chương nữa =))))))))))