Vũ Khí Hình Người

Chương 120: Sống Thử Ở Nhà Ma (27)



Edit: Ry

Hiển nhiên là Nguyên Dục Tuyết cũng bó tay với cách gọi này của lão Vương: "..."

Có điều sau một hồi im lặng, cậu vẫn rất kiên nhẫn hỏi: "Giúp chuyện gì?"

...

Thế là trách nhiệm gõ cửa phòng Giới Chu Diễn cuối cùng rơi vào tay Nguyên Dục Tuyết.

A Kiếm và lão Vương đều rất phối hợp đứng sau lưng cậu.

Nguyên Dục Tuyết vừa đi tới cửa, Giới Chu Diễn đã như đoán được. Cánh cửa bỗng hé ra, Giới Chu Diễn ở ngay trước mặt họ.

Hắn mặc bộ đồ có kiểu dáng giống hệt Nguyên Dục Tuyết --- Đương nhiên số đo lớn hơn một chút.

Giới Chu Diễn hình như mới gội đầu, tóc đen ẩm ướt nhỏ xuống từng giọt nước lạnh. Hắn lại không định lấy khăn lau khô, chỉ kéo cửa ra rộng hơn, ra hiệu cho Nguyên Dục Tuyết vào trong.

Hắn hỏi: "Sao cậu lại tới đây?"

Lão Vương thận trọng thò đầu ra khỏi lưng Nguyên Dục Tuyết: "Quấy rầy ---"

Giới Chu Diễn lạnh lùng liếc ông một cái, nhìn đi chỗ khác.

Lão Vương: "..."

Chuyện này rất bình thường, dù gì Giới Chu Diễn cũng chỉ có quan hệ tốt với Nguyên Dục Tuyết.

Mới sáng sớm đã có thể gặp nhau, tâm trạng Giới Chu Diễn có vẻ rất tốt. Những người khác nhìn hắn thì chỉ thấy vẫn là cái bản mặt tàn ác giá lạnh, nhưng Nguyên Dục Tuyết nhận thấy... Vẻ mặt Giới Chu Diễn có chút xíu chút xíu vui vẻ.

Cậu tiện thể giải thích hộ lão Vương và A Kiếm, tóm lại là trong nhà tắm có thể giấu một thi thể, bọn họ cần vào kiểm tra dọn dẹp. Lão Vương đứng sau đúng lúc bổ sung: "Đúng đúng."

Nhìn hết sức thành khẩn.

Lúc này Giới Chu Diễn mới bỏ thời gian ra nhìn hai người, ánh mắt vẫn không mặn không nhạt, bình thản nói: "Vào đi."

Điệu bộ này của hắn không thể nói là tốt, nhưng lão Vương đã thấy may mắn vô cùng. Thậm chí còn rất vi diệu nghĩ --- Giới Chu Diễn thế mà lại chịu cho họ vào, còn cho kiểm tra phòng tắm!

Cái may mắn này là mượn từ Nguyên Dục Tuyết, nếu không chắc bậc cửa cũng không bước qua nổi.

Tâm tình A Kiếm càng thêm tệ hại, chỉ là y không thể hiện ra ở thời điểm này, im lặng đi theo đám Nguyên Dục Tuyết vào phòng Giới Chu Diễn.

Bởi vì cùng ở lầu hai, bài trí bố cục trong phòng Giới Chu Diễn không khác gì phòng Nguyên Dục Tuyết, thậm chí phong cách nhà tắm cũng nhất trí.

Tất cả vật phẩm vô cùng sạch sẽ, không có dấu vết được sử dụng, trong thoáng chốc lại tạo cảm giác như họ đang sống chung --- A Kiếm hơi mím môi.

Y thậm chí cảm nhận được ánh mắt Giới Chu Diễn thỉnh thoảng chĩa về phía mình, cứ thấy trong đó ẩn chứa một loại uy hiếp khiêu khích.

A Kiếm không nói gì, chỉ tiến lên cùng lão Vương kiểm tra vị trí ống thoát nước trong phòng tắm --- Y không thấy quỷ khí.

Thế nên khá may mắn là phòng tắm của Giới Chu Diễn cũng không có thứ gì kì quái.

Lão Vương gãi cằm, có vẻ khá mừng: "Xem ra chỉ có cậu xui xẻo thôi, thế thì vấn đề chẳng phải đã giải quyết rồi sao?"

Giọng A Kiếm có vẻ ủ dột: "... Kiểm tra tiếp đi."

Đương nhiên là họ vẫn phải kiểm tra các nơi khác, cũng không dám ở lâu, lập tức thu dọn đồ ra ngoài.

Mặc dù A Kiếm không dám nhìn Nguyên Dục Tuyết, lại cố tình đứng đợi cậu.



Nửa ngày cũng không nghe được động tĩnh gì, y nhìn lại thì thấy Nguyên Dục Tuyết đã bị Giới Chu Diễn kéo tay về.

"Chờ chút." Giọng Giới Chu Diễn có chút lười nhác, ánh mắt hắn rơi trên cổ tay Nguyên Dục Tuyết, hỏi cậu: "Còn đau không? Để tôi xem."

A Kiếm nao nao, theo bản năng cũng nhìn tay Nguyên Dục Tuyết.

Hôm qua đêm khuya tối trời, đèn cũng lờ mờ nên dù biết mình làm Nguyên Dục Tuyết bị thương, y lại không rõ tình hình nghiêm trọng đến mức nào.

Lúc này ống tay áo của Nguyên Dục Tuyết được xắn lên, để lộ phần cổ tay trắng muốt, trên đó không có bất cứ dấu vết gì, tái nhợt như tuyết.

Không biết có phải hay là miệng vết thương nằm ở mặt kia của cổ tay ---- Nên y mới không nhìn thấy.

A Kiếm vô thức đi lên trước một bước, muốn nhìn cho kĩ.

Giới Chu Diễn lại cúi đầu, rất cẩn thận quan sát bộ phận kia, cơ thể hắn hơi nghiêng sang bên, vừa hay "vô tình" chặn tầm mắt của A Kiếm.

Nguyên Dục Tuyết cũng có vẻ ngạc nhiên trước hành động của Giới Chu Diễn.

Từ sườn mặt có thể thấy hàng mi dài khẽ rủ, mặc dù không quá quen tiếp xúc kiểu này, cậu cũng không thu tay về, chỉ bình tĩnh nói với hắn, âm sắc lành lạnh: "... Cũng không tính là bị thương, không đau."

"Ừ."

Giọng Giới Chu Diễn có vẻ khàn hơn, lại vẫn không chịu buông tay, tiếp tục cẩn thận quan sát, còn hơi nhíu mày.

Lúc này hắn mới như ý thức được A Kiếm và lão Vương vẫn còn trong phòng, thế là bình thản liếc sang.

Mặc dù Giới Chu Diễn không nói, nhưng ánh mắt đầy ý đuổi khách.

Lão Vương vốn đã sợ Giới Chu Diễn, không nhận ra không khí có chút kì quái, cười hì hì đi ra ngoài. Thậm chí thấy A Kiếm đứng lại còn rất tốt bụng nhắc một câu: "Đi thôi."

Tâm trạng A Kiếm thật sự là ngũ vị tạp trần.

Y lại nhìn Nguyên Dục Tuyết, thấy cậu không định đi theo bọn họ mà đứng lại nói gì đó với Giới Chu Diễn thì lập tức quay đi, không nói câu nào bước ra ngoài.

- -- Dù có thế nào thì, đúng là y có một chút không bằng Giới Chu Diễn.

Ví dụ như lúc này, A Kiếm thậm chí còn không dám bước tới hỏi thăm vết thương của Nguyên Dục Tuyết.

Y không có dũng khí biểu đạt bản thân... Cũng thật đạo đức giả*.

*Ý A Kiếm là miệng (trong lòng ổng) thì lo cho người ta nhưng hành vi thực tế lại lạnh lùng, không dám đối mặt với Tuyết Tuyết

Dù trong lòng tràn đầy áy náy tự trách, A Kiếm vẫn vội vàng dời mắt.

...

Mặc dù lão Vương cười nói khẳng định không có vấn đề, nhưng ông vẫn tương đối thận trọng. Cũng chỉ đùa một chút thôi, kiểm tra vẫn phải tỉ mỉ kiểm tra, thế là cùng A Kiếm lên tầng ba.

Tiểu La, Tiểu Minh, chị Đỏ... Còn có phòng của ông đều chưa kiểm tra.

Lão Vương vừa đoán A Kiếm là trường hợp đặc biệt, ngay sau đó đã bị vả mặt.

Phòng tắm của Tiểu La không hề có mấy khối thịt dơ bẩn kia, cô bé còn ngọt ngào nói "lát nữa gặp lại anh, gặp lại chú" rồi tiễn họ ra ngoài, cũng tăng thêm xác suất "A Kiếm là trường hợp đặc biệt".

Kết quả kiểm tra đến phòng Tiểu Minh, phỏng đoán đã đổ bể --- Lão Vương còn cảm thán nghĩ thằng bé này đúng thảm. Ống thoát nước trong phòng tắm của Tiểu Minh có tới hai cái xác, hai bộ da người hoàn chỉnh.

Lúc lão Vương giơ tay, kéo mấy thứ móc được lên ra, Tiểu Minh đang đứng ở cửa phòng tắm, có vẻ không dám nhìn bên này.



Nhưng cậu ta vẫn ngoài ý muốn trông thấy đống thịt chất chồng trong thùng, thậm chí là bộ da người nguyên vẹn đặt bên trên. Mặt mày tái nhợt, đứng ở cửa lung lay chực ngã.

"Tôi, sao trong phòng tắm của tôi lại có thứ này?" Tiểu Minh nói với sắc mặt khó coi.

Cậu ta vẫn là người mới, từ lúc vào phó bản này gần như chưa gặp phải cảnh tượng máu me gì. Giờ thấy phòng tắm của mình có giấu tới hai cái xác thì lập tức run rẩy, kịch liệt gập người.

Cậu ta che miệng, dường như muốn nôn. Nhưng do buổi sáng chưa ăn gì, thật sự không có đồ để nôn.

Nước chua không ngừng bốc lên trong miệng, cả người run lẩy bẩy, khóe mắt cũng chảy ra chút lệ, trông đến là thê thảm.

Lão Vương làm nhiều nhiệm vụ rồi, tâm tư không tính là thiện lương mềm mại, nhưng thấy Tiểu Minh đáng thương như vậy vẫn tiến tới vỗ vai cậu ta an ủi: "Vấn đề nhỏ thôi, trong phòng A Kiếm cũng có. Dù sao thì đêm qua cậu đâu có gặp chuyện gì đâu đúng không? Bọn tôi lấy nó ra là ổn rồi."

Tiểu Minh vừa nôn, mặt mũi trắng bệch, khẽ gật đầu với lão Vương, miễn cưỡng nói: "Tôi... Không sao."

A Kiếm đặt hai cái xác móc được ra vào trong thùng rỗng, đợi lão Vương an ủi Tiểu Minh xong mới tiếp tục lên lầu.

Hiển nhiên Tiểu Minh và A Kiếm không phải hai người duy nhất xui xẻo.

Bên trong phòng tắm của chị Đỏ cũng tìm được thịt người, sắc mặt chị lập tức đen sì, bực bội cáu gắt chừng mười phút.

Lão Vương và A Kiếm hết sức ngoan ngoãn đứng nhìn chị tự tay xử lý, cuối cùng hơi hốt hoảng "trốn" ra ngoài...

Sau đó là phòng của lão Vương, lão Vương hiển nhiên cũng không đủ may mắn, trúng chiêu. Chỉ có thể nắm lỗ mũi, lấy đồ ra dọn sạch.

Bận rộn như vậy, mới sáng sớm đã tìm ra được ít nhất năm cái xác. Cũng coi như là may mắn, "bẩn" thành như thế mà chủ nhà còn chưa phán quyết nhiệm vụ của họ thất bại, đuổi ra khỏi biệt thự.

A Kiếm và lão Vương đổ không ít mồ hôi. Mặc dù họ không tiếp xúc trực tiếp với đống thịt nát kia, cũng dùng đạo cụ rồi, lại vẫn cứ cảm thấy trên người dính một mùi tanh, hơi khó chịu, muốn tắm --- Nhưng nghĩ tới mấy thứ vừa móc ra từ trong phòng tắm --- Có mạnh mồm tới mấy thì cũng không thể lờ đi bóng ma tâm lý mà tắm rửa trong đó được.

Lão Vương gãi mũi nói: "Hay là tôi với cậu đi mượn phòng tắm của ai dùng tạm đi, chứ như này mẹ nó khó chịu quá."

A Kiếm vốn đang lơ đãng, vô thức gật đầu biểu đạt đồng ý.

Trong số mấy căn phòng tắm "may mắn", Tiểu La dù gì cũng là trẻ con, lại còn là con gái, hai người đàn ông trưởng thành đương nhiên không thể mượn dùng phòng tắm của cô bé.

Hai cái còn lại --- Ý tưởng mượn phòng tắm của Giới Chu Diễn chưa từng xuất hiện trong đầu lão Vương.

Thế là lựa chọn trở nên hết sức rõ ràng, chỉ còn mỗi Nguyên Dục Tuyết.

Lão Vương mở miệng: "Tôi đi hỏi Nguyên Dục Tuyết, cậu ấy chắc sẽ đồng ý thôi. Tôi tắm trước, cậu tắm sau được không?"

A Kiếm vốn còn đang thả hồn trên mây, nghe thấy câu này cũng vô thức gật đầu, sau đó phát hiện từ mấu chốt, giật mình, sắc mặt hết sức phức tạp, hai má lúc đỏ lúc trắng, cương quyết nói: "Không đi."

Lão Vương ngẫm nghĩ tình huống giữa cả hai, cũng đúng thật, thanh niên vừa cãi nhau xong ai chịu xuống nước, thế là sửa lời: "Vậy để tôi đi tắm, cậu chịu khó nhịn..."

Kết quả phản ứng của A Kiếm càng dữ dội, y túm cổ áo lão Vương làm ông không cực quậy được, không hề có dấu hiệu buông tay, rất là nặng nề nói: "Chú cũng không được đi."

Lão Vương: "..."

A Kiếm: "..."

Lão Vương: "..."

Lão Vương sụp đổ, cậu là học sinh tiểu học đấy à mà còn chơi trò kéo bè kéo phái này --- Tôi không chơi với cậu ta, cậu cũng không được chơi với cậu ta. Nhưng rốt cuộc chỉ số vũ lực của ông không bằng A Kiếm, đành phải thỏa hiệp: "Được rồi được rồi! Không đi là được chứ gì, tôi nhịn một chút là được! Cậu buông tay ra đi!"

A Kiếm im im thả tay, muốn nói lại thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Vương: Làm đồng đội với học sinh tiểu học mệt chết đi được, ầy (người trưởng thành tang thương thở dài.jpg)