Cửa phòng chiếu phim không khóa, sáng sớm bị người ta đẩy mở, kêu những tiếng "kẹt kẹt", mùi hương quái dị bên trong lập tức xộc ra.
Không nồng, nhưng cứ tanh tanh.
Lão Vương nghiêm túc ngồi xổm xuống, giơ ngón nhẹ nhàng miết lên sàn --- Đúng thật là có một ít vật chất bóng nhẫy không rõ là gì dính trên tay. Ông nhẹ nhàng vân vê, cẩn thận quan sát ánh sáng phản chiếu trên đó, phát hiện nó có màu sắc nhàn nhạt như thuốc màu.
Lão Vương cũng thật can đảm, thứ gì cũng dám dùng tay chạm thử.
Ông nhìn vật chất đủ màu trên đầu ngón, ngửi thử thì không khỏi thấy hơi buồn nôn... Mùi dầu tanh quá nặng. Thế là vội vàng cầm khăn lau tay, có chút cạn lời lẩm bẩm: "Sặc một mùi dầu, ai rảnh vậy, vẩy dầu lên sàn nhà?"
Bình thường chỉ có Tiểu La dùng phòng chiếu phim. Nhưng Tiểu La là một cô bé, còn rất thích sạch sẽ, sao có thể làm chuyện này? Đương yên đương lành lấy dầu từ trong bếp ra vẩy ở đây không biết để làm gì, cẩn thận ngẫm nghĩ thì chỉ dùng dầu trong bếp sẽ không đủ.
A Kiếm nhìn lão Vương một cái: "..."
Thật ra y cũng không biết phải nói gì, lão Vương cứ thế dùng tay chạm vào, lại còn ngửi. Chẳng qua tạm thời không thấy có vấn đề gì nên y cũng không để ý nữa.
A Kiếm nhìn phòng chiếu phim mặc dù quỷ khí ngút trời, nhưng lại không có dấu hiệu nguy hiểm nào, chỉ đành thở dài lấy công cụ quét dọn, lấy đồ bọc giày rồi nói với lão Vương: "Đừng giỡn nữa, lau sạch chỗ này đi."
Sàn nhà không biết sao lại dầu mỡ quái dị thành như vậy, ban nãy cho hai con robot hút bụi tới, còn chưa vào trong đã trục trặc, lát nữa còn phải phiền Nguyên Dục Tuyết kiểm tra một chút.
Giờ tất nhiên bọn họ chỉ có thể tự lau dọn, cũng may hai người đều quen việc. Lão Vương rửa tay xong đeo găng, hì hục cầm cây chổi chà sạch sàn.
Pha loãng một ít nước lau nhà, A Kiếm còn niệm chú tăng công hiệu, vừa hay làm tan được đống dầu mỡ không rõ lai lịch kia. Hai người vất vả một tiếng mới lau sạch phòng chiếu phim, mùi tanh thoang thoảng cũng theo đó biến mất.
Tuy nói thể lực của cả hai đều không tệ, nhưng vật lộn một hồi lão Vương cũng đổ mồ hôi, thể lực của A Kiếm thì tốt hơn một chút, mặt không cảm xúc kết thúc công việc.
Những người chơi khác lục tục vào phòng ăn dùng bữa, lão Vương mới tiện thể nhắc hiện tượng kì lạ trong phòng chiếu phim.
Không có ý gì khác, chủ yếu là nhắc nhở Tiểu La thường xuyên tới đó cẩn thận một chút.
Tiểu La ngồi trên chiếc ghế cao, hai chân giơ lên. Cô bé cắn thìa, kín đáo quay sang nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái, ngoài miệng lại hết sức ngoan ngoãn "vâng ạ".
Nguyên Dục Tuyết thấy lão Vương nhắc tới chuyện trong phòng chiếu phim, cũng tiện thể báo lại nhiệm vụ của mình tối qua.
Mặc dù chuyện đó vào tay người khác hẳn sẽ vô cùng nguy hiểm, nhưng Nguyên Dục Tuyết miêu tả đều đều không mấy sóng gió, những người khác nghe cũng bình tĩnh, không thấy có gì nguy hiểm --- Đến cả Tiểu Minh còn không sợ.
Thậm chí con độc quỷ kia nghe có vẻ thật khôi hài, đúng kiểu nửa đêm không có việc gì làm ra quấy rối con người.
Có điều lão Vương nghe được một vài chi tiết, bỗng ý thức được.
Ông run rẩy hỏi: "Tức là cái thứ tanh tanh trên đất... Là dầu do cơ thể nó tan ra, tạo thành?"
Nguyên Dục Tuyết thấy vẻ mặt hoảng sợ của lão Vương, hơi ngạc nhiên, chậm rãi đáp: "... Đúng vậy."
Quét dọn chắc vất vả lắm.
Cậu đã nêu ý kiến với độc quỷ lần sau đừng làm thế nữa.
Lão Vương nghĩ đến việc mình còn thò tay miết thử "dầu" trên mặt đất, còn giơ lên ngửi: "..."
Huệ.
Mặt xanh như tàu lá đẩy bữa sáng sang một bên, cái này gọi là quả báo, trước đó quấy rầy bữa ăn của chị Đỏ, giờ đến lượt ông không ăn nổi.
Chị Đỏ có chút hả hê cười, A Kiếm ngồi cạnh cũng nhớ đến hành vi của lão Vương hồi sáng, cạn lời nhìn ông, dịch sang bên cạnh một chút.
Tuy buồn nôn nhưng tốt xấu gì họ đã giải quyết xong, mặt sàn cũng coi như là sạch sẽ. Giờ vào phòng chiếu phim thậm chí còn không nhìn ra dấu vết tối qua có quỷ tới.
Chị Đỏ đã đi rất nhiều phó bản, cũng biết tương đối nhiều kỳ văn quỷ sự trong dân gian, lập tức đoán ra được con quỷ kia là độc quỷ, rất hung ác, về sau vào lúc nửa đêm mọi người cần chú ý một chút.
Đám người tiếp tục tổng kết kinh nghiệm, cảm thấy đây là điềm báo biệt thự càng ngày càng nguy hiểm, nguy cơ tứ phía. Tập trung nhắc nhở Tiểu La thường xuyên ở đó xem phim rằng về sau phải chú ý, tốt nhất đừng vào đó xem phim một mình, hoặc là chuyển sang nơi khác.
Tuy độc quỷ chỉ xuất hiện vào ban đêm, nhưng chung quy nơi này là nhà ma, quỷ quái ít nhiều đều bị dị hoá, ai biết quy tắc hạn chế thông thường còn áp dụng được không, đừng nên thăm dò thì tốt hơn, mạng chỉ có một.
Nguyên Dục Tuyết tiếp tục cúi đầu húp cháo, không nói gì, trong đầu lại nghĩ... Mọi người chỉ bảo Tiểu La không nên tới phòng chiếu phim một mình, sẽ rất nguy hiểm.
Vậy cậu và Giới Chu Diễn đi... Chắc không sao đâu nhỉ?
Bọn họ là người lớn.
Còn là hai người nữa.
Hôm qua đã hẹn như vậy, Nguyên Dục Tuyết sẽ không quên.
Mà Giới Chu Diễn ăn xong, ánh mắt kiểu gì cũng sẽ lơ lửng không cố định rơi trên người Nguyên Dục Tuyết, rõ ràng mang theo sự mời mọc hàm súc nào đó. Cái nhìn bí ẩn này không khiến những người khác chú ý --- Vì Giới Chu Diễn luôn chỉ nhìn mỗi Nguyên Dục Tuyết, chưa bao giờ thấy hắn nhìn người khác.
Nguyên Dục Tuyết cũng kỳ diệu get được lời mời của hắn... Thế là hôm nay sửa xong robot hút bụi, cậu hiếm thấy không đi kiểm tra những đồ điện khác mà đứng lại trong sảnh chính.
Chạm mặt với Giới Chu Diễn, hai người cứ thế ăn ý đi vào phòng chiếu phim.
Không ai chú ý tới hành động của cả hai, mà có chú ý thì cũng sẽ không cảm thấy bất ngờ --- Phần lớn thời gian hai người luôn cùng nhau.
Theo lẽ thường thì cái phòng chiếu phim kia có độc quỷ, dù công trình là toàn diện nhất, diện tích lớn nhất thì mọi người ít nhiều cũng sẽ kiêng kị đi vòng qua... Nhưng Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn không có khái niệm kiêng kị.
Họ vào trong, đang là ban ngày nên so với không khí u ám đêm qua, giờ trông thuận mắt hơn nhiều.
Cũng có thể nhìn ra nơi này đã được dọn dẹp sạch sẽ, mùi dầu mỡ thoang thoảng đã biến mất. Điều kiện tương đối ổn.
Hai người xem phim, tất nhiên cũng chú trọng chi tiết. Giới Chu Diễn để Nguyên Dục Tuyết chọn phim, Nguyên Dục Tuyết tìm ra từ đống phim kinh dị kia một bộ phim có yếu tố ngoài không gian, phim kinh dị "Đại chiến với Trùng tộc" --- Cậu còn tưởng đây là phim phóng sự.
Cho đến lúc xem, Nguyên Dục Tuyết mới nhận ra phim này có tương đối nhiều "yếu tố viễn tưởng".
Ví dụ như Nguyên Dục Tuyết thấy Trùng tộc xuất hiện là có thể phân tích ra sinh lý kết cấu của nó có bao nhiêu điểm không hợp lí... Tuy người ta luôn nói ngoại hình của Trùng tộc tương đối kì quái, nhưng cũng có vài quy luật. Nhưng ngoại hình của Trùng tộc trong phim này hoàn toàn là phát triển theo hướng khoa trương, rất nhiều bộ phận công kích có vẻ vướng víu, miễn bàn tới lực sát thương khi thực chiến, còn dễ trở thành nhược điểm bị tấn công.
Nguyên Dục Tuyết vừa xem vừa giơ ngón tay phân chia cơ thể Trùng tộc, phân tích bộ phận nào thiết kế không hợp lí. Mà trong bầu không khí kì quái này, Giới Chu Diễn nghe hết sức chăm chú, trông còn đầy hứng thú.
Trong góc khuất, chỉ có độc quỷ đang run lẩy bẩy ----
Còn có cái gì ác mộng hơn cảnh tượng hôm nay không?
Nó cứ nghĩ hôm qua đã là ngày hạn của nó rồi.
Một tên người chơi quái dị dùng vũ khí lạnh ép nó hiện thân, suýt giết chết nó.
Một con quái vật đáng sợ với luồng khí kì dị mãnh liệt khiến nó hãi hùng, hôm qua nó còn bị quái vật không lí do đánh một trận, người vẫn còn đau.
Hai tên này xuất hiện đơn lẻ đã đủ khủng bố, hết lần này tới lần khác còn xuất hiện cùng nhau, quả thực là muốn mạng quỷ mà.
Trong suốt bộ phim kinh dị này, người duy nhất sợ hãi chỉ có độc quỷ vô tội.
Bộ phim kết thúc, Nguyên Dục Tuyết còn muốn xem tiếp, mặc dù có rất nhiều thường thức sai trái, nhưng cốt truyện giả tưởng khá thú vị. Cậu đang nghĩ có nên chọn thêm một bộ phim nữa để xem không, quá trình tra tấn độc quỷ chuẩn bị tiếp tục thì --- Âm báo tin nhắn vang lên, khiến động tác của Nguyên Dục Tuyết dừng lại.
Cậu rủ mắt.
Bình thường tần suất giao nhiệm vụ của chủ nhà không quá cao, hôm qua Nguyên Dục Tuyết mới nhận nhiệm vụ, hôm nay đã có nhiệm vụ mới, rõ ràng tăng hẳn một bậc.
Giới Chu Diễn thì lộ vẻ không vui vì thời gian ở riêng của hai người bị quấy rầy, nhưng lúc này hắn đương nhiên phải tỏ vẻ hào phòng, nhã nhặn ra hiệu cho Nguyên Dục Tuyết xem tin nhắn trước, ưu tiên "công việc".
Nguyên Dục Tuyết nhìn màn hình, tin nhắn nhảy ra.
Những con chữ hiện lên trước mắt, chỉ có mấy dòng ngắn ngủi. Lúc này cậu mới biết, chẳng trách lại có nhiệm vụ mới nhanh như vậy, vì đây không phải nhiệm vụ cá nhân, mà là nhiệm vụ cho tất cả người chơi.
Nguyên Dục Tuyết đọc tin nhắn còn hơi giương mắt, liếc Giới Chu Diễn một cái.
Không biết tại sao, Giới Chu Diễn lại cảm thấy cái nhìn đó hơi lạ: "?"
Nhiệm vụ không liên quan tới Giới Chu Diễn, nội dung của tin nhắn là trưa nay chủ nhà sẽ tới biệt thự, cần các người chơi chuẩn bị sẵn sàng.
Lúc trước Giới Chu Diễn tới, tin nhắn hình dung là "khách".
Lần này lại không hề mập mờ, chỉ ra rõ ràng người tới là chủ nhà, muốn ở lại biệt thự. Mặc dù nhìn qua là công việc Tiểu La phụ trách, trên thực tế lại liên quan đến tất cả người chơi.
Giới Chu Diễn đọc tin nhắn mà Nguyên Dục Tuyết đưa cho mình xem, hơi nhíu mày, hiển nhiên không quá vui.
- -- Nguyên Dục Tuyết phải chăm sóc hắn thì thôi, tên chủ nhà này cũng thật to gan.
Sau đó đương nhiên là không xem được phim.
Chủ nhà đã đưa ra thời gian cụ thể, trưa nay sẽ tới, vậy thời gian để chuẩn bị không nhiều lắm.
Nguyên Dục Tuyết rời phòng chiếu phim, gặp những người chơi khác tụ tập ở tầng một bàn bạc. Vẻ mặt mọi người tương đối bình tĩnh, đều đang đoán xem chủ nhà đến thì nhiệm vụ sắp tới có thay đổi gì không.
Người có "trách nhiệm nặng nề" nhất hẳn là Tiểu La, có điều Tiểu La lúc này không có vẻ gì là lo lắng, cô bé ngồi trên ghế đung đưa chân, ngẩn người.
Khi Nguyên Dục Tuyết và Giới Chu Diễn xuất hiện, ánh mắt của những người khác cũng kín đáo lia sang, tập trung vào... Giới Chu Diễn.
Lão Vương thậm chí khe khẽ thở dài, cảm thấy --- So ra thì mặc dù Giới Chu Diễn tạo cảm giác ban đầu rất đáng sợ, nhưng người ta cũng chẳng làm gì, không hề gây phiền phức.
Giới Chu Diễn: "..."
Mặc dù hắn không hiểu ý nghĩa phức tạp ẩn sâu trong cái thở dài của lão Vương, nhưng cứ cảm thấy không phải chuyện tốt, sắc mặt càng thêm lạnh lẽo.
Từng trải qua quá trình chào đón Giới Chu Diễn, mọi người tương đối có kinh nghiệm, đợi chủ nhà đến.
Đương nhiên cũng là vì họ đã nắm được khá nhiều tin tức, biết trong nhà ma có quỷ quái quấy phá, mà đám quỷ đó liên quan mật thiết tới các vị chủ nhà đời trước... Đám chủ nhà đó đều không phải là người tốt, thế nên bọn họ càng thêm cảnh giác với người chủ đương nhiệm.
Có điều không ngờ người còn chưa tới, đã ra oai phủ đầu với người chơi --- Gã cho bọn họ leo cây.
Tin nhắn rõ ràng nói buổi trưa gã sẽ đến, nhưng thực tế thì đừng nói trưa, họ chờ tới đêm cũng không thấy gì.
Bình thường giờ này mọi người đều đã về phòng nghỉ ngơi. Nhưng hôm nay bọn họ vừa phải cảnh giác vì ban đêm có thể sẽ xuất hiện dị thường, vừa lẳng lặng chờ đợi. Cho tới 12 giờ, tiếng chuông cửa mới vang lên.
Đinh một tiếng, vang lên trong bóng đêm tĩnh lặng hết sức vang dội, khiến người ta giật thót.
Tác giả có lời muốn nói:
Đạo diễn bộ phim kinh dị bị phê bình làm phim quá ảo ma không sát với thực tế: Tui không ngờ có người xem cái này còn đi kiểm chứng (oán giận)