Không có tiến triển, cho tới hiện giờ, gần như tất cả dụ dỗ đều vô dụng, không có bất cứ con quỷ nào thành công.
Một cánh cửa kia như từ trời rơi xuống, chặn trước mặt chúng, có tác dụng bảo vệ tuyệt đỉnh.
Mặc dù phần lớn người chơi và quỷ quái xem như đã rạch mặt nhau, người chơi thẳng thắn chỉ ra chúng đóng vai người khác không chuyên nghiệp, kĩ thuật diễn vụng về tới mức nào... Nhưng bên phía Tiểu Minh có vẻ vẫn duy trì trạng thái hài hòa.
Cậu ta bị "Nguyên Dục Tuyết" ngoài cửa giục tới nỗi run rẩy, vô cùng lo sợ, dao động như thể bất cứ lúc nào cũng sẽ nghe theo mệnh lệnh của nó, nhưng chân lại vẫn ở nguyên một chỗ, cơ thể cũng vững vàng chiếm giữ trong chăn. Tư thế nằm vô cùng thoải mái dễ chịu, giọng điệu lại nhút nhát sợ sệt: "Phải ra mở cửa luôn bây giờ sao? Có chuyện gì, không, không thể để mai nói được à."
Cho dù là đưa ra yêu cầu thỏa đáng, biểu hiện của Tiểu Minh vẫn rất chột dạ, đầy kẽ hở cho người ta phản bác.
Thế là "Nguyên Dục Tuyết" lại giải thích thêm một lần, dùng giọng điệu vô cùng nghiêm túc nói với Tiểu Minh: "Sợ là không đợi được tới khi trời sáng, chúng ta chỉ có thể tự giải quyết. Cậu mở cửa trước đi, tôi với cậu bàn luận một chút."
Tiểu Minh miệng "ừ ừ", người vẫn không nhúc nhích, nằm im trên giường, thậm chí còn hơi rúc vào chăn, chỉ để lộ đôi mắt: "Nhưng mà tôi sợ lắm, run quá không đứng nổi, thật sự không nhúc nhích được..."
Quỷ bên ngoài: "..."
Dường như nó cũng bó tay với lí do này của Tiểu Minh, cứng ngắc một hồi mới lại nói: "Không sao, cậu đừng sợ. Cố gắng đứng lên, mở cửa rồi tôi mới có thể bảo vệ cậu."
"Tôi đang cố." Tiểu Minh như bị con quỷ thuyết phục, trả lời.
Quỷ bên ngoài sốt ruột đợi một hồi vẫn không thấy cửa mở, không nhịn được lại mở miệng thúc giục: "Cậu cố đến đâu rồi?"
"Tôi đứng dậy rồi, đang ra đây."
Giọng điệu "Nguyên Dục Tuyết" càng thêm dữ tợn, còn chứa đựng uy hiếp: "Cậu còn tiếp tục lề mề như vậy tôi chỉ có thể đi tìm những người khác trước. Tình huống thật sự rất khẩn cấp."
Khí thế cứng rắn như vậy vốn rất dễ thao túng suy nghĩ của người khác. Nhất là kiểu người có tính tình không kiên định như Tiểu Minh sẽ nghe lời ngay. Cậu ta như bị dọa cho sợ phát khóc, giọng cũng nghẹn ngào: "Cậu đừng đi. Đợi tôi thêm một chút tôi, tôi tới ngay mà."
Quỷ ngoài cửa thấy Tiểu Minh phối hợp thì hơi hài lòng, lại chờ thêm một hồi.
Qua thêm mấy phút, Tiểu Minh bỗng nói: "Không được, tôi sợ đến mức mềm chân rồi. Không thể làm được động tác khó như trèo xuống giường!"
Cậu ta khóc sướt mướt: "Nguyên Dục Tuyết, hay là cậu đi tìm những người khác trước đi, để tôi bình tĩnh lại, đợi chân hết mềm tôi ra tìm cậu."
"...?!"
Nếu như Tiểu Minh mở cửa lúc này, cậu ta sẽ may mắn thấy được sắc mặt đen như mây mù của đối phương.
Nhưng "Nguyên Dục Tuyết" ngoài cửa lại cứng ngắc một hồi, thanh âm hơi rít, như là nghiến răng nghiến lợi nói: "... Không, không sao. Tôi đợi cậu thêm một lát."
Bọn họ đánh Thái Cực một hồi. Mặc dù Tiểu Minh miệng vô cùng thành khẩn, giọng điệu rất phối hợp, bộ dạng như bị đe dọa sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì. Nhưng cơ thể còn thành thật hơn, hoàn toàn không rời khỏi giường.
Thậm chí sau một lần từ chối, cậu ta còn thích ý đổi tư thế, kê gối lên cao một chút, đệm ở dưới eo.
Tiếng gối lông ngỗng bị xê dịch rất nhỏ, vẫn bị thứ ngoài cửa nghe được. Thế là nó như hiểu ra, giọng nói bỗng trở nên vô cùng âm u hung ác, không còn giống Nguyên Dục Tuyết nữa.
"Mi chưa hề dậy, không hề muốn mở cửa!! Mi đang trêu đùa ta!!"
"Xì." Tiểu Minh khẽ cười một tiếng.
Lời lẽ không còn vẻ nhu nhược, còn có một ít trào phúng rõ rệt, Tiểu Minh buồn bã: "Sao lại thế? Nguyên Dục Tuyết, sao tôi phải trêu đùa cậu?"
Cậu ta như không chịu nổi loại chỉ trích đột ngột này, hậm hực nói: "Cậu chờ chút đi. Tôi nhất định ra mở cửa cho cậu ---"
Lúc này bên ngoài không còn bất cứ âm thanh nào. Chỉ có tiếng động như cơn gió chợt ập vào mái hiên, va chạm kịch liệt.
Đi nhanh vậy?
Tiểu Minh cau mày nghĩ.
Chẳng biết đùa gì cả.
Nhưng rất nhanh, vẻ mặt cậu ta không còn trêu ngươi nhẹ nhàng như trước. Tiểu Minh cuối cùng cũng đứng dậy, lần này ánh mắt sắc bén rơi xuống vị trí khe cửa.
Vì vấn đề an toàn ban đêm, cửa được đóng chặt, cũng khóa trái.
Nhưng bây giờ, từ khe cửa hẹp đến mức gần như không thấy được kia đang chảy vào một luồng chất lỏng đậm đặc màu đen.
Nói là chất lỏng nhưng nó nhỏ bé li ti như khí, nhẹ nhàng chui vào qua khe cửa, mang theo thứ mùi kinh tởm kì lạ, không ngừng xộc vào trong. Ánh mắt Tiểu Minh vẫn luôn có vẻ trào phúng giờ đã trở nên lạnh lùng, tập trung vào chỗ kia.
"Trả lời ta."
Giọng nói kì lạ truyền vào không còn là âm sắc mát lạnh giống Nguyên Dục Tuyết, mà vô cùng kì dị, không phân biệt được giới tính. Giọng điệu cứng ngắc như một cái băng cát sét đã mòn bị bỏ vào máy phát.
Nghe giống tiếng con người, lại không phải âm điệu mà con người có thể phát ra.
Loại thanh âm này vượt quá hiệu ứng Uncanny Valley, khiến người nghe rùng mình.
"Là mời." Nó nói: "Mi đang mời ta vào mà, không đúng sao?"
Sự tình bắt đầu khó giải quyết.
Cửa trong truyền thuyết có ý nghĩa đặc thù, trong một vài tình huống, nó có thể ngăn chặn quỷ quái. "Khách" không mời mà đến sẽ không thể đột ngột tiến vào, làm hại con người. Mở cửa cho quỷ đồng nghĩa với chủ động mời nó, tương đương với thành lập liên hệ --- Có điều đây chỉ là một loại khiến người chết càng nhanh.
Còn có một loại kiêng kị, đó là không được trả lời quỷ.
Vì cái này cũng là thành lập liên hệ. Mặc dù yếu hơn, nhưng đã đủ cho quỷ quái thông qua liên hệ này tìm được sơ hở, đột phá hạn chế vào trong.
Tiểu Minh hơi nhíu mày.
Giỡn quá lố rồi.
Chủ yếu là cậu ta cũng không ngờ con quỷ bên ngoài khó chơi như vậy, còn có thể thông qua phương thức này tiến vào.
Không chỉ có Tiểu Minh, những người chơi khác cũng phát hiện bất thường.
Bên ngoài im lặng rất lâu, khiến họ cho rằng thứ kia đã bỏ đi. Họ còn đang đau đầu với chuyện thời gian tạm ngưng, không biết bản thân bị nhốt hay những người khác bị khống chế.
Tin nhắn không gửi được, cửa tạm thời không thể mở.
Các người chơi đang ở trong phòng suy nghĩ đối sách, muốn thử kết nối với những người khác. Ví dụ như A Kiếm lúc này đã bắt đầu vẽ bùa Truyền Âm, thử xem có tác dụng không.
Có điều trong phòng rõ ràng có hệ thống sưởi, nhưng cảm giác lạnh lẽo càng lúc càng lan tràn, mỗi lúc một rõ rệt. Đến nỗi họ phải ngó nghiêng tìm kiếm, cuối cùng phát hiện ở khe cửa có thứ vật chất đang dần chảy vào, đậm đặc như máu, sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Hóa ra chúng còn có thể dùng cách này để "tiến vào".
Sự khó chịu trên mặt người chơi tăng thêm một bậc.
...
Quỷ quái có thể nhìn trộm lòng người, dùng dáng vẻ người thân thuộc nhất đáng tin nhất để thành lập liên hệ, rồi từ đó hại con người.
Nhân vật chúng sắm vai sẽ luôn là người có thể đột ngột xuất hiện ở đây lại không hề có vẻ bất thường, dễ dàng nhận được sự tin tưởng.
Trong đó có năm con đều hóa thành Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng con tới chỗ Nguyên Dục Tuyết --- Đương nhiên không thể làm giống đồng bọn của nó.
Bề ngoài của nó bắt đầu vặn vẹo biến hóa, loại biến đổi này kéo dài rất lâu, hình thái của nó bị nhào nặn mấy lần lại về như cũ, không có bất cứ thay đổi nào.
Nó không bắt chước được dáng vẻ của "người" Nguyên Dục Tuyết tin tưởng nhất.
Nhưng lúc này nó đi tới trước cửa, không hề ý thức được điều đó, cứ cho rằng mình đã ngụy trang hoàn hảo.
Nó gõ cửa, phát ra âm thanh dồn dập, bắt chước giọng người kia: "Nguyên Dục Tuyết... Xảy ra chuyện rồi. Cậu dậy chưa?"
Nguyên Dục Tuyết mở mắt ra.
Ý thức được mình vừa thiếp đi, Nguyên Dục Tuyết tỉnh lại còn ngơ ngác một hồi, trông có phần ngốc nghếch, giống như người vừa ngủ dậy nên phản ứng trì trệ. Hàng mi dài khẽ rủ, trong mắt có chút khó hiểu --- Với bất kì ai khác, ngủ say không phải chuyện kì lạ nhưng với Nguyên Dục Tuyết lại là.
- -- Vì cậu vốn không cần ngủ.
Một người máy chiến đấu lại ngủ, quá kì lạ. Nhưng trong khoảng thời gian vừa rồi, có vẻ như cậu thật sự đã ngủ, giống như một con người.
Lúc bị đánh thức, Nguyên Dục Tuyết còn bận nghĩ chuyện này, thậm chí không chú ý bên ngoài có gì.
Âm thanh kì quái kia bảo cậu mở cửa, Nguyên Dục Tuyết vẫn phối hợp nhìn ra.
Người ngoài cửa vì muốn Nguyên Dục Tuyết phối hợp mà giải thích, cho thấy tình huống khẩn cấp.
Thời gian tạm dừng.
Thế là Nguyên Dục Tuyết quay sang nhìn sắc trời bên ngoài.
Cậu luôn tính thời gian vô cùng chuẩn, nhưng vì giấc ngủ kì lạ vừa rồi... Nguyên Dục Tuyết cúi đầu, cầm điện thoại lên xem thời gian.
Đồng hồ dừng ở 06:13:43.
Người bên ngoài một mực dụ dỗ cậu mở cửa, giọng điệu như người quen, không hề có sự tự giác của kẻ lạ.
Thế là Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu hỏi: "Cậu là ai?"
Câu hỏi này nhanh chóng nhận được đáp án.
Quỷ quái hiển nhiên tưởng là Nguyên Dục Tuyết đang hoài nghi, muốn xác nhận thân phận của nó, thế là im lặng một hồi mới đáp: "Là tôi, Giới Chu Diễn đây. Cậu sao rồi?"
"..."
Giới Chu Diễn?
Nguyên Dục Tuyết nghe được câu trả lời của nó thì ngây ra mất mấy giây. Không hiểu sao lại thấy... Buồn cười.
Nó đường hoàng nói mình là Giới Chu Diễn... Rất tự tin, cũng rất trái khoáy.
"Không giống chút nào." Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu, cậu không phải cố ý chọc thủng, chỉ bình thản, không mang chút tình cảm riêng tư nào đánh giá.
Nhưng giọng điệu khẳng định của cậu, không hề do dự thành ra nghe như tràn ngập trào phúng, phủ nhận trình độ của con quỷ ngoài cửa.
Khiến nó nổi điên.
Chủ yếu là nó đã tốn quá nhiều thời gian biến hình, nhận được thông tin đồng bọn đã thất bại, biết chúng đều bị châm chọc một phen, chưa ai thành công, thế là càng thêm dễ giận.
Nguyên Dục Tuyết "trào phúng" xong, nó cũng không nói gì thêm.
Vì Nguyên Dục Tuyết đã đối thoại với nó, quỷ quái đã có biện pháp.
Nó hoàn toàn tan chảy thành một loại vật chất khó có thể miêu tả, như một bãi chất lỏng sền sệt, chảy vào qua khe cửa, giọng nói biến thành âm thanh máy móc quỷ dị.
"Tôi vào rồi cậu sẽ biết tôi có phải Giới Chu Diễn không." Âm thanh kì lạ kia nói.
Nguyên Dục Tuyết không biết chuyện cánh cửa, dễ dàng bị xâm nhập.
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn, chất lỏng màu đen kia đã chui qua khe, đồng thời dính lại với nhau thành một lượng vật chất khổng lồ.
Vật chất màu đen đậm đặc như máu, lại li ti như dạng khí dần bóp lại thành một khối, cuối cùng hình thành một bộ mặt kì quái, cùng hình dạng với ngũ quan của người, dán trên cửa như một tấm da khổng lồ, che phủ tầm mắt.
Sau đó nó ngẩng lên nhìn Nguyên Dục Tuyết.
Ngũ quan càng ngày càng rõ rệt.
Nó nhìn Nguyên Dục Tuyết, thanh âm quỷ dị trầm thấp, cười cợt đe dọa: "Cậu nhìn tôi đi, giờ đã giống hắn chưa?"
Khối vật chất sền sệt kia tụ lại hình thành một khuôn mặt có ngũ quan rõ ràng, nhưng sắp thành hình rồi lại không biết vì sao đột ngột tản ra.
Giống như năng lượng cạn kiệt, không thể chống đỡ. Mắt, miệng, mũi đều chạy tới vị trí kì quái, trở thành một cơn gió đậm tính trừu tượng.
Bộ dạng này cùng với cảnh tượng quỷ dị, đúng là có hơi khủng bố.
Nhưng ai kêu Nguyên Dục Tuyết không có khả năng sợ hãi, còn nghiêm túc nghĩ tới những lời nó vừa nói.
"..."
Thiếu niên xinh đẹp hơi dời tầm mắt.
Không phải là sợ hãi không dám nhìn thẳng, vì khóe môi cậu hơi nhếch lên thành một nụ cười.
Cậu thật sự bị đối phương chọc cười.
Thậm chí Nguyên Dục Tuyết còn không ý thức được bản thân đang cười.
Quỷ quái: "??"
Độ tổn thương không cao, nhưng độ sỉ nhục cực lớn.
Khuôn mặt kia càng thêm vặn vẹo, vật chất màu đen kì quái càng tràn vào nhiều, có xu thế sắp ghép được thành hình người. Nguyên Dục Tuyết ngẩn ra, không những không tránh mà còn bước lên trước.
Vì cậu phát hiện một chuyện. Vừa rồi rà quét khắp tòa nhà mới biết, không chỉ mình cậu bị quỷ quái tìm tới cửa.
Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, ánh mắt nhìn con quỷ kia như một sinh vật cao cấp đang quan sát nó, khiến nó không hiểu sao đề cao cảnh giác.
Tác giả có lời muốn nói:
Quỷ: Tại sao! Tại sao hả! Tôi có chỗ nào không giống hắn!
Tuyết: Cười không giống.
Tình tiết thế thân, check (nầu)
_________________________________
Mấy nay tui mải chơi game nên bị lười beta ấy =)))))))))))))) Để cuối tuần đăng bù nha =)))))