Vũ Khí Hình Người

Chương 137: Sống Thử Ở Nhà Ma (44)



Edit: Ry

Chạm mặt lúc này hiển nhiên không phải một chuyện tốt.

Gác mái mờ tối, bóng đèn đung đưa, cái bóng nhỏ gầy kéo dài và chủ nhà bị dị hóa như chó, cùng với người tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây.

Huống hồ dáng vẻ hiện giờ của em cũng không giống một cô bé bình thường... Hiển nhiên càng không giống người tốt.

Ánh mắt Tiểu La rơi trên mặt Nguyên Dục Tuyết.

Đại khái không ai ngờ rằng, lúc này, là một sự tồn tại không mang ý nghĩa tốt đẹp, ánh mắt cô bé lại có chút dè dặt không phù hợp với hành vi. Ngay cả hành động nhẹ nhàng nhìn sang cũng chứa đựng một loại sợ hãi khó tả nào đó.

Không phải là sợ Giới Chu Diễn, mà là sợ sẽ phải đối mặt với Nguyên Dục Tuyết ---

Cô bé sợ sẽ nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết có ánh mắt sợ hãi, chán ghét, thậm chí là hận thù với mình.

Nhưng tất cả những thứ này là điều không thể thay đổi. Từ ngày đầu tiên Nguyên Dục Tuyết tiến vào phó bản, từ lần đầu tiên gặp mặt, họ đã được định sẵn ở hai phe đối địch, lừa gạt và xấu xa theo đó mà bắt đầu.

Mắt Tiểu La rất lớn, đen nhánh tròn vo, xinh đẹp như một viên ngọc pha lê. Em có thói quen giương mắt lên nhìn người, từ góc độ này có thể hoàn mỹ thể hiện cặp mắt lớn đến mức không chân thực kia, sẽ khiến cô bé có vẻ vô cùng đáng yêu ngây thơ, rất dễ đánh lừa.

Nhưng lúc này, Tiểu La lại cụp mắt, che đi chút ảm đạm trong con ngươi, kết hợp với sự trưởng thành không phù hợp với bề ngoài, tất cả tạo thành một loại không hài hòa đến quái dị.

Cô bé chầm chậm nói: "Anh có vẻ... Không bất ngờ."

Nguyên Dục Tuyết nhìn cô bé.

Đối với con người mà nói, sự "phản bội" tới từ người bên mình sẽ khiến họ khó mà chịu đựng.

Nhưng Nguyên Dục Tuyết không có khái niệm này.

Nhu cầu tình cảm của cậu rất mờ nhạt, thế nên cũng không biết tức giận.

So với con người dễ bị cảm xúc điều khiển, hình thức tư duy của cậu có thể áp dụng những phương pháp khác nhau cho "mục tiêu" khác nhau.

Ví dụ như lúc này, khái niệm rõ ràng trong đầu Nguyên Dục Tuyết chỉ có "mình và Tiểu La ở hai phe khác nhau".

Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu, rất bình thản đáp lại câu hỏi trước đó của Tiểu La: "Ừ."

Không tính là bất ngờ.

Giọng điệu bình tĩnh này khiến Tiểu La sửng sốt, cô bé như tích lũy đủ dũng khí, hơi ngẩng lên, khuôn mặt tinh xảo không cảm xúc khiến em có vẻ lạnh lùng lạ kì. Nhưng khi nhìn thấy Nguyên Dục Tuyết, loại cố tỏ vẻ lạnh lùng này bỗng cứng đờ, rất khó tiếp tục duy trì.

Giống như bông tuyết lặng lẽ rơi xuống mặt nước.

Nguyên Dục Tuyết không dùng ánh mắt căm hận nhìn cô nhóc. Yên lặng và bình thản, giống như bao ngày.

Không có bất cứ biến hóa nào, chỉ chăm chú nhìn cô bé.

Chăm chú nhìn Tiểu La.

Cậu lại hỏi: "Em muốn giết ông ấy à?"

"Ông ấy" mà Nguyên Dục Tuyết nói là chủ nhà.

Tiểu La hiển nhiên có đầy sát ý với chủ nhà. Nhưng cô bé lại không ra tay --- Tuy là trạng thái hiện giờ của chủ nhà cũng không mấy bình thường.

Nguyên Dục Tuyết ngẫm nghĩ, đổi cách hỏi.

"Hay là em muốn biến ông ấy thành như vậy?"

Chủ nhà nằm rạp dưới đất, cả cơ thể áp sát với mặt sàn, như con chó trung thành nhất. Sau khi Tiểu La đứng dậy, gã như không kịp đợi muốn chạy tới dụi lấy lòng chủ nhân, chỉ là lại bị Tiểu La chán ghét đá văng ra.

Trong lúc đi lại, giày cô bé thậm chí còn giẫm lên bàn tay thô ráp, phát ra âm thanh như tiếng chày đập thịt rợn người.

Nghe thấy Nguyên Dục Tuyết nói, cô nhỏ hờ hững gục đầu, lạnh lùng nhìn xuống chủ nhà, chút cảm xúc hiếm có đã gần như biến mất.

Nửa ngày sau mới mở miệng: "... Tôi muốn biến gã thành ra như vậy à?"



"Không."

Tiểu La giải thích, bình tĩnh nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết: "Là chính gã tự biến mình."

...

A Kiếm dùng máu tươi làm vật dẫn, bùa chỉ đường vẽ ra sẽ có sức mạnh cảm ứng tốt hơn. Lại thêm con mắt trái có thể phân biệt quỷ khí, hai thứ cộng vào, dùng để tìm người lại tiện ngoài dự đoán.

Nhưng dù tốc độ của họ đã rất nhanh, thỉnh thoảng đằng sau vẫn vang lên tiếng thúc giục.

Chị Đỏ thấy họ càng lúc càng lên cao, đã đi từ tầng một tới tầng sáu, cuối cùng cất lên lời chất vấn "thân thiện".

"Cậu chắc chắn là lá bùa màu vàng bé xíu đó không sai chứ?" Chị nói: "Mất rất nhiều thời gian rồi, tôi không ngại lấy đạo cụ ra lần theo dấu vết đâu, cũng đảm bảo độ chính xác."

"... Không sai."

A Kiếm không biết nói sao, nhưng vẫn cố gắng giải thích cho đạo thuật gia truyền của mình.

Y nhìn nhắc nhở của bùa chỉ đường, dẫn mọi người tiến lên, cuối cùng đứng lại, chỉ lên trên ---

"Trần nhà?" Chị Đỏ cau mày hỏi.

"Không phải." A Kiếm hiển nhiên cũng nhớ tới kí ức hôm đó cùng Nguyên Dục Tuyết đi lấy búp bê, khẳng định: "Là gác mái."

Thật ra không cần bùa chỉ đường, A Kiếm cùng nhìn ra được sự khác thường ở đây.

Nhất định đã có chuyện, nếu không sao quỷ khí tà ác đậm đặc lại không ngừng tản ra từ đó, gần như là phủ kín không gian, chiếm lĩnh toàn bộ tầm mắt, liều mạng kêu gào nhắc nhở y, nơi đó rất nguy hiểm.

Trực giác cũng cảnh báo A Kiếm:

Rất nguy hiểm.

Mau tránh xa.

Nhưng nơi phát sinh dị biến nguy hiểm, cũng rất có khả năng là nơi Nguyên Dục Tuyết đang ở.

Chỉ nghĩ đến điều này, nghĩ đến Nguyên Dục Tuyết đang bị tấn công, khả năng khó mà chống chọi một mình, A Kiếm càng thêm lo âu. Y không muốn dừng lại, nhíu mày tiến lên, đi tới lối vào gác mái.

Chiếc thang chật hẹp dựng đứng, lớp bụi phủ bên trên có dấu vết bị lau. Mà tấm chắn che lối vào cũng đã bị dịch chuyển, hiển nhiên trước đây không lâu đã có người tới.

Âm thanh dường như bị thứ gì đó chặn lại. A Kiếm thử thăm dò, phát hiện trước mặt có một lớp kết giới cách ly.

Chị Đỏ cũng phát hiện lạ thường, tạm thời đặt xuống ân oán cá nhân, đi đến phía trước quan sát, chuẩn bị hỗ trợ: "Bị chặn rồi?"

A Kiếm gật đầu đáp: "Để tôi giải quyết."

Tuy A Kiếm không rõ tình hình bên trên như thế nào, nhưng y không định rút lui. A Kiếm lạnh lùng rút cây kiếm gỗ, nhẹ giọng niệm khẩu quyết, đâm một nhát vào kết giới, ánh vàng mơ hồ lóe lên --- Chướng ngại vật đã bị đánh tan, để lại một con đường mở rộng.

Người trên gác đương nhiên cũng chú ý tới động tĩnh này.

Giới Chu Diễn không thèm để ý, chỉ có Nguyên Dục Tuyết như có cảm giác liếc sang... Đi một bước về phía đó.

Là điệu bộ muốn bảo vệ.

Tiểu La thấy cảnh này cũng hơi cứng người.

Cô bé nhếch môi, lộ vẻ khó chịu.

Nhưng đây cũng nằm trong dự đoán mới đúng. Em và Nguyên Dục Tuyết nằm ở hai phe đối lập.

Không phải đồng đội, thậm chí còn là kẻ địch.

Cậu đương nhiên có trách nhiệm bảo vệ đồng đội và đề phòng cô bé.

Cũng vì một động tác này, Tiểu La mới không ngăn người bên ngoài tiến vào. Trên thực tế, xưa nay cô không ngại bại lộ trước mặt người khác, ý nghĩ của họ với Tiểu La chưa từng là vấn đề cô nhóc cần quan tâm.



Thế nên khi A Kiếm thuận lợi thông qua chiếc thang chật hẹp bò lên lối vào, trong ánh đèn mờ tối, y nhanh chóng bắt được bóng dáng Nguyên Dục Tuyết, thấy cậu không bị thương thì yên tâm.

Sau đó nhìn sang Tiểu La.

Mắt trái lập tức nhức nhối, không thể không nhắm lại.

A Kiếm và Tiểu La không có tình cảm gì, vì thế nhanh chóng hiểu được tình huống hiện tại.

Chỉ nhìn cô bé đứng ở phía đối diện với Nguyên Dục Tuyết, cùng với... Chủ nhà đang nằm bò dưới chân là đủ biết cô ta không được bình thường.

Thật ra y đã từng nghi ngờ Tiểu La, một cô bé lại có thể sống sót trong phó bản, đương nhiên sẽ không đơn giản, nhưng sự đối lập ngoài dự đoán này vẫn khiến A Kiếm sửng sốt. Sau lưng còn truyền tới tiếng thúc giục của chị Đỏ: "Này? Sao rồi?"

A Kiếm im lặng leo lên, nhường đường cho chị, vừa nhìn chằm chằm vào cô nhóc mặt lạnh tanh phía trước, vừa chầm chậm giải thích: "Tiểu La..."

"Tiểu La cũng ở trên đó?" Chị Đỏ có vẻ ngạc nhiên.

A Kiếm không đáp.

Dù sao chờ chị Đỏ lên cũng sẽ thấy ---

Tiểu La mặt không cảm xúc nhìn chị chằm chằm. Và "con chó" không tầm thường bên cạnh.

Chị Đỏ tiến vào gác mái, nhìn thấy Tiểu La cũng sững người mất một lúc, vẻ mặt u ám.

Có điều phản ứng đầu tiên của chị vẫn là hỏi người bên cạnh: "Tiểu La bị chiếm xác à?"

A Kiếm im lặng lắc đầu.

Nguyên Dục Tuyết muốn trả lời vấn đề này, nhưng Tiểu La đã mở miệng trước.

Cô bé khẽ cười, vẻ mặt thơ ngây đáng yêu, vẫn là nụ cười khiến người ta quý mến cô nhỏ luôn làm mỗi lần gặp chị Đỏ: "Sao có thể như thế được chị?"

"Em không bị quỷ chiếm xác đâu." Cô bé nói: "Em là như thế này đấy. Vẫn luôn là như vậy."

Vậy rốt cuộc em là người hay quỷ?

Nghi vấn này dường như không cần thiết để hỏi nữa, hành vi của Tiểu La đã sáng rõ chỉ ra đáp án. Bọn họ đã cùng một con quỷ chung sống suốt những ngày vừa qua.

Khi lão Vương thở hổn hển bò lên, A Kiếm đã chĩa cây kiếm về phía Tiểu La, trầm giọng hỏi cô bé: "Rốt cuộc cô muốn làm gì?"

Tiểu La không trả lời vấn đề này. Ánh mắt cô bé miễn cưỡng dịch chuyển khỏi A Kiếm, nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết. Cô bé nắm tay lại, giơ lên trên, giống như có một sợi xích vô hình nằm trong tay, theo động tác của em, chủ nhà cũng bị ép ngẩng đầu, kêu lên những tiếng kì quái như động vật gào thét.

Cô bé trả lời câu hỏi trước đó của Nguyên Dục Tuyết.

"Là chính gã muốn biến thành như vậy."

Đây là câu lúc đó Tiểu La nói với cậu.

Cô nhóc cầm sợi xích vô hình, nhìn xuống chủ nhà, đáy mắt là hận ý kinh người: "Trên thế giới này có rất nhiều người xấu xa. Bọn chúng còn giống quỷ hơn cả quỷ, khiến người ta sợ hãi."

Lúc này lão Vương cuối cùng cũng bò được lên gác mái.

Cửa vào quá hẹp, ông lại hơi béo, thân thủ cũng không tính là mạnh mẽ, chỉ trèo lên đã hết sức. Tay vẫn còn đang chống trên sàn, nửa người nhô lên, miễn cưỡng thấy được tình trạng hiện tại.

Ông thấy chủ nhà đang ở trạng thái rõ ràng rất kì quái, và Tiểu La đang đứng cạnh gã thì sợ hãi kêu: "Tiểu La!"

Tiểu La bị ngắt lời, lạnh lùng chuẩn bị nói tiếp, dù sao cô bé cũng không để ý lão Vương sẽ nhìn mình như thế nào.

Lại nghe thấy lão Vương lo lắng nói: "Mau cứu con bé ra đi, chủ nhà biến thành cái quái gì vậy, có cắn người không?"

Trong mắt lão Vương, rõ ràng chủ nhà với tư thế quỷ dị kia có độ nguy hiểm cao hơn một bé gái nhiều.

Những người khác: "..."

Tiểu La: "..."

Nguyên Dục Tuyết rất không đúng lúc khẽ cong môi.