Vũ Khí Hình Người

Chương 146: Sống Thử Ở Nhà Ma (53)



Edit: Ry

Thật ra sau khi trở thành chủ nhà, việc Nguyên Dục Tuyết làm được không chỉ có vậy.

Cậu trao đổi với ý thức ẩn giấu kia, sau đó chậm chạp mở miệng: "Trong biệt thự có rất nhiều quỷ quái đang sống, trước khi biệt thự được xây dựng họ đã ở đây. Mọi người hẳn cũng đã từng... Tiếp xúc với họ."

Nguyên Dục Tuyết có vẻ do dự: "Thường thì họ sẽ thông qua phòng phát sóng để giao lưu với chúng ta."

Các người chơi: "..."

Lão Vương nghĩ đến hồi trước mình bật livestream cả ngày, hóa ra toàn quỷ đang xem, không gặp quỷ mỗi ngày đã là may mắn, bèn lúng túng nói: "Thế thì cũng quấy rầy họ nhỉ..."

Nguyên Dục Tuyết nói ra nội dung tiếp theo: "Tôi không thể trực tiếp khống chế họ, nhưng sau khi trở thành chủ nhà, tôi có thể giao tiếp với họ một chút."

Đây cũng là đặc quyền mà chủ nhà thực thụ như Nguyên Dục Tuyết mới có, mấy tên chủ nhà cũ tối đa chỉ có thể đảm bảo chúng sẽ không tấn công mình. Nguyên Dục Tuyết châm chước rồi mới nói: "Bọn họ đồng ý. Đại khái sẽ hơi... Giảm bớt tần suất quấy rầy."

Tuy là nói vậy, nhưng cũng chỉ dừng ở không làm ra sự kiện đẫm máu.

Đây quả thực là niềm vui ngoài ý muốn.

Nếu không phải Giới Chu Diễn còn ở bên cạnh nhìn chòng chọc, lão Vương chắc chắn sẽ hưng phấn tới mức nhảy dựng lên ôm Nguyên Dục Tuyết. Lúc này ông cũng rơi đầy nước mắt vui mừng: Vậy cậu nhất định phải dặn bọn họ đấy nhé. Dù sao người chơi tới đây để làm nhiệm vụ, chỉ cần thuê chung một tháng là xong, cũng coi như quấy rầy rồi.

Đương nhiên ngoài việc nghiên cứu xem Nguyên Dục Tuyết có thể lợi dụng quyền hạn của chủ nhà làm những gì, việc xử lý chủ nhà cũ như thế nào cũng là một vấn đề.

Không có biệt thự che chở, ông chủ Từ đã trở thành chủ nhà cũ, dị hóa trên người gã càng thêm rõ rệt, đã hoàn toàn thoát ly hình người, chắc cũng không sống được lâu nữa.

Nhưng e là gã cũng không sống được tới lúc chết bởi dị hóa.

Với vị cựu chủ nhà này, thân phận chủ nhân biệt thự có thể giúp gã không chịu tổn thương từ các quỷ quái trong biệt thự, trừ những con do tế phẩm gã hại chết hóa thân thành.

Những quỷ hồn sống trong biệt thự này bị hạn chế, nhưng không có nghĩa là chúng dễ dàng tha thứ cho hành vi trắng trợn của kẻ này.

Sau khi mất đi thân phận chủ nhân, đã có vô số quỷ hồn chầu chực trong bóng tối, u ám nhìn chằm chằm gã chủ nhà cũ.

Ngoài bọn chúng ra, những oan hồn sống nhờ trong căn biệt thự do gã hại chết cũng nhân lúc này lặng lẽ vây quanh căn phòng, chuẩn bị trả thù bất cứ lúc nào.

Nguyên Dục Tuyết vốn có thể cảm nhận được sự tồn tại của chúng, càng không phải nói sau khi kế thừa thân phận chủ nhà, loại cảm giác này càng thêm nhạy bén.

Nhưng cậu không ngăn cản.

Hết thảy nhân quả ở thời điểm này đã có thể kết trái.

Nguyên Dục Tuyết cúi đầu nhìn chủ nhà cũ, trên người gã đã không còn đặc điểm nào của con người. Nguyên Dục Tuyết cũng không định di chuyển gã, bình tĩnh để gã lại trong phòng, thản nhiên nói: "Ra ngoài trước đi, còn có một số vấn đề cần xử lý."

Đám người ăn ý rời đi, như cùng chí hướng lãng quên gã ở nơi này.

Khoảnh khắc họ bước ra khỏi căn phòng, từ bóng tối nơi góc phòng, trong cửa sổ, vô số bóng ma đen nhạt bốc lên, lẳng lặng quấn lấy cơ thể gã.

...

Thời gian vẫn ngừng lại.

Nhưng mọi người cũng đã biết đây là do Tiểu La làm, im lặng nhìn về phía cô bé, hi vọng cô nhỏ có thể tự giác một chút.

Hiện Tiểu La đang đi bên cạnh Nguyên Dục Tuyết, vô cùng ngoan, không khác gì một bé gái bình thường, khiến người ta không tưởng tượng ra được cô bé là sự tồn tại nguy hiểm cỡ nào.

Những người khác nhìn mình, Tiểu La cũng mặc kệ. Cho đến khi Nguyên Dục Tuyết mở miệng, Tiểu La mới giương khuôn mặt vô tội. Cô bé chớp mắt, thời gian đang ngừng lại bắt đầu chảy, sắc trời bên ngoài lập tức thay đổi.



Tiểu La chỉ thay đổi thời gian trong biệt thự, dòng thời gian thật không hề chịu ảnh hưởng. Các người chơi mở điện thoại ra kiểm tra giờ mới biết đã sắp qua một ngày.

Mà từ giờ tới lúc họ hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi cái phó bản xui xẻo này chỉ còn khoảng một tuần lễ.

Lão Vương nhìn điện thoại, cứ cảm giác mình quên quên cái gì, sau đó kinh ngạc thốt lên. Ông quên nhiệm vụ phát sóng trực tiếp mỗi ngày!

Lão Vương vội vàng nhắc nhở những người khác.

Cũng may ngày chưa hoàn toàn trôi qua, vẫn còn mấy tiếng, đủ để livestream.

Chỉ là lão Vương sợ mất mật, muốn đảm bảo cho chắc chắn.

Mắt thấy ánh rạng đông sắp tới, nếu nhiệm vụ này thất bại thì cũng quá xui xẻo. Ông lập tức ấn mở con mắt điện tử bên cạnh, đợi một hồi còn khá buồn bực, sao hôm nay không có người xem xuất hiện trong phòng phát sóng?

Tuy lão Vương không có nhiều người xem, nhưng sẽ luôn có một vài người đợi ở phòng phát sóng châm chọc khiêu khích ông.

Lần này lại không có một ai, thật hiếm thấy. Nhưng lão Vương chỉ buồn bực một hồi đã bắt đầu vui vẻ.

Mặc dù trước kia từng có suy đoán mơ hồ về thuộc tính của người xem, nhưng sau khi được Nguyên Dục Tuyết xác nhận tất cả đều là quỷ, thì hai bên vẫn có sự chênh lệch.

Không có người xem, gánh nặng tâm lý của ông cũng nhỏ hơn. truyen bjyx

Ngay lúc lão Vương nghĩ như vậy, phòng phát sóng bỗng không như mong muốn xuất hiện vài khán giả. Lão Vương cứng người, theo bản năng gồng lên. Lại thấy đám người xem rất ít khi vừa vào đã chat này, bỗng spam màn đạn, cũng không phải là trào phúng ông như thường ngày, mà là...

Lão Vương kỳ quái xoay người, nhìn về phía Nguyên Dục Tuyết: "Ờm, Nguyên Dục Tuyết."

"Bọn họ bảo tôi quay cậu..." Lão Vương có vẻ luống cuống mù mờ, nếu không phải là người chơi khác không thấy được giao diện phát sóng của mình, ông còn muốn đưa luôn cho cậu xem, không thì cũng khó giải thích. Lão Vương xấu hổ hỏi: "Có, có được không?"

Nguyên Dục Tuyết: "?"

Giới Chu Diễn: "..."

Nguyên Dục Tuyết còn chưa lên tiếng, Giới Chu Diễn đã mở miệng, vẻ mặt hết sức hung ác: "Không."

"Nhưng mà..."

Lão Vương nuốt nước bọt, nhìn uy hiếp trên màn đạn, vô cùng xoắn xuýt. Cũng cảm thấy đẩy Nguyên Dục Tuyết ra như vậy không được tốt cho lắm, ai biết những người... Những quỷ này có ý định gì chứ.

Giới Chu Diễn đại khái cũng nhìn ra sự khó xử của ông, cười gằn: "Nói với bọn chúng, muốn xem thì tới tìm tôi."

Lời của Giới Chu Diễn đương nhiên truyền qua thiết bị vang tới tai những người kia.

Thế là ngôn từ náo loạn tràn đầy uy hiếp trên màn hình bỗng im re.

Lão Vương yên lặng cảm thán trong lòng, quả nhiên Giới Chu Diễn vẫn đáng sợ hơn. Không chỉ có dọa bọn họ, ngay cả quỷ cũng sợ hắn...

Những người khác cũng bắt đầu phát sóng cho đủ điều kiện. Thật ra còn nhiều thời gian nên không vội, chỉ sợ lại có người kiếm chuyện.

Đám khán giả này trước đó còn thành thật, nhưng chủ đề nhanh chóng đổi chiều hướng.

Trở nên rất kỳ quái.

A Kiếm mặt lạnh tanh chỉnh máy quay chĩa về góc nhà. Mặc kệ đám người trong đó thương lượng với y, chỉ cần y lén quay Nguyên Dục Tuyết, bọn họ sẽ gọi thêm người tới xem, giúp y hoàn thành nhiệm vụ chi nhánh. Thái độ của A Kiếm hết sức kiên quyết, đến mức trong phòng phát sóng hiện giờ toàn lời chửi mắng.

Chị Đỏ có vẻ cũng tức giận, cau mày nhìn chằm chằm màn hình nửa ngày, cuối cùng đóng lại, có vẻ như là định để lát nữa phát sóng sau.

Tiểu Minh vốn không định livestream, thấy phản ứng của những người khác thì cảm thấy có vẻ chơi rất vui, thế là bật con mắt điện tử lên, sau đó hi hi ha ha nói chuyện với màn đạn.

Giờ cậu ta như hoàn toàn buông thả bản thân, không diễn nữa, mọi người cũng đã biết tính cách cậu ta như thế nào.



Tiểu Minh thỉnh thoảng liếc Nguyên Dục Tuyết một cái, sau đó cực kì gợi đòn nói với máy quay: "Đúng rồi, không cho xem."

"Tôi xem được thôi. Hì hì."

- -- Người trong phòng phát sóng đều bị cậu ta chọc cho tức quá chạy mất.

Thời lượng phát sóng của Nguyên Dục Tuyết cũng không đủ, trước đó vì "cầu viện", cậu đã phát sóng một hồi, nhưng chưa đến một tiếng, cũng cần bổ sung.

Cậu còn một ít chuyện muốn thông qua phòng phát sóng hoàn thành.

Nguyên Dục Tuyết giương mắt nhìn những người chơi khác, do dự một chút, quyết định không livestream trước mặt họ mà định đi tìm một căn phòng khác.

Dù sao thì đây là... Nhiệm vụ của riêng cậu.

Chỉ có Giới Chu Diễn mơ hồ ý thức được Nguyên Dục Tuyết muốn làm gì, nhưng hắn không can thiệp, hiếm thấy mà để lại không gian riêng cho Nguyên Dục Tuyết.

Những người khác thấy Nguyên Dục Tuyết rời đi chỉ cho là cậu mệt mỏi. Dù sao thì cậu đã xử lý quá nhiều chuyện trong một thời gian ngắn, cũng tiêu hao tinh thần.

...

Nguyên Dục Tuyết trở lại phòng mình mới mở phòng phát sóng.

Chỉ một giây, lượng người xem tăng nhanh như tên lửa, đạt tới một con số hết sức khoa trương. Nếu lúc này, những người chơi khác còn đang phát sóng thì đại khái sẽ phát hiện người xem của họ đã chạy sạch.

Nguyên Dục Tuyết ngồi trên chiếc ghế mềm, đặt máy quay ở ngay trước mặt. Mặc dù vẫn là góc độ tử vong quay từ dưới lên, nhưng không còn chết chóc như trước mà có một điểm tốt rất rõ rệt, đó là có thể nhìn thấy cả mặt cậu.

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt, nhìn xuống họ.

Màn đạn lại bắt đầu kịch liệt chuyển động, Nguyên Dục Tuyết cúi đầu nhìn mấy lần, phát hiện có vài từ cậu không hiểu, tìm trong kho dữ liệu cũng không thấy, dứt khoát bỏ qua.

Nguyên Dục Tuyết nhìn con mắt điện tử, mở miệng nói: "Lần này vẫn nhờ mọi người giúp tôi một chuyện."

Sau khi trở thành chủ nhà, Nguyên Dục Tuyết muốn họ giúp đỡ sẽ dễ dàng hơn. Nhưng cậu vẫn nghĩ kĩ lợi ích mình có thể cung cấp rồi mới nói:

"Hãy giúp tôi điều tra tất cả người bị hiến tế, hoặc người bị hại vô tội bỏ mình ở trong biệt thự này, toàn bộ câu chuyện của họ. Hãy liên lạc với họ, bảo họ nói với tôi xem còn gì... Tiếc nuối không." Nguyên Dục Tuyết hơi nghiêng đầu: "Tôi sẽ cố gắng hoàn thành."

Không có ai rõ ràng chuyện xảy ra trong biệt thự hơn những quỷ hồn "bản địa" này, nên Nguyên Dục Tuyết hỏi họ là một lựa chọn rất sáng suốt.

Đúng vậy, đây là nhiệm vụ Nguyên Dục Tuyết muốn hoàn thành trong quãng thời gian còn ở lại đây.

Thời gian còn lại cho cậu ở phó bản không quá dài, nên chỉ có thể cố gắng hoàn thành những gì có thể, làm cái giá để trở thành chủ nhà.

Tiêu chuẩn cân nhắc "giá cả" của Nguyên Dục Tuyết luôn rất thần kì. Tóm lại cậu cho rằng, đây là việc mình phải làm khi trở thành chủ nhà, ví dụ như giải quyết vấn đề còn sót lại sau những chuyện vừa qua.

Màn đạn vốn đang điên cuồng chạy dần dừng lại, cuối cùng là nguyên vẹn màn hình phát sóng.

Những con quỷ này đang quan sát Nguyên Dục Tuyết.

Bọn chúng có một loại cảm giác... Vô cùng kỳ quái.

Có rất nhiều chủ nhà, sau khi trở thành chủ nhân biệt thự muốn lợi dụng chúng làm gì đó, trốn chạy khỏi báo ứng hoặc thỏa mãn lòng tham cá nhân. Ngay cả Nguyên Dục Tuyết cũng dùng thân phận chủ nhà để bảo vệ đồng đội của mình, cái này không có gì đáng trách.

Nhưng đây là lần đầu tiên, có một người muốn... Làm gì đó vì những con quỷ tồn tại ở căn biệt thự này.

Tác giả có lời muốn nói:

Viêm Khớp Vai: Tôi có một ý tưởng rất lớn mật. Nếu tôi chết ở đây, có phải cũng sẽ được thỏa mãn tiếc nuối không? (?)