Vũ Khí Hình Người

Chương 185: Hàng Hành Khủng Bố (35)



Edit: Ry

"Đại ca." Một người đàn ông gầy còm, trông như con khỉ, linh hoạt nhảy vào, đưa chìa khóa bí mật cho gã: "Phiền phức đã được giải quyết, mấy lão già kia quyết định kết thúc kế hoạch khí độc. Theo như thông báo thì có người tên là Nguyên Dục Tuyết giết hết Trùng tộc rồi, 'cứu' chúng ta nên bọn nó mới chịu ngừng. Xì, còn lâu bố mới tin, mấy thằng chó tầng trên đó có thằng nào tốt đâu, chắc chắn là lại âm mưu gì rồi, lấy đại cái cớ..."

Gã đàn ông nghe y lải nhải đến mức cau mày, cuối cùng không nhịn được, lấy chìa khóa trong tay y rồi lạnh lùng nói: "Câm mồm."

Khỉ Ốm im ngay.

Dù sao thì đại ca tính tình luôn không được tốt cho lắm.

Gã đàn ông vạm vỡ với mái tóc đỏ chói có vẻ ngoài rất điển trai, chỉ là trên mặt có một vết sẹo, toát lên sự tàn bạo. Vải áo màu xám mỏng manh phác họa thân hình với đường cong cơ bắp rõ rang, cái nơi cực bí ẩn chật hẹp này đúng bắt tội chiều cao của gã, tay chân cũng không duỗi ra được.

Nguyên Dục Tuyết...

Gã vẫn nhớ Nguyên Dục Tuyết.

Người đàn ông ngẩn người nghĩ.

Cậu là cái tên bạn cùng phòng cũ của gã, ai cũng ghét. Nhưng sau một lần hiểu lầm, gã suýt thì đánh đối phương, kết quả phát hiện Nguyên Dục Tuyết chỉ là giúp gã nhặt khung hình bị vỡ, ấn tượng của gã về cậu mới có phần đổi mới.

A Viêm nghĩ.

Đây chỉ là chuyện rất nhỏ, nhưng kể từ lúc đó, lòng gã cứ cảm thấy có gì đó rất lạ.

Có lẽ là vì gã đề nghị cậu đấm mình mấy cú cho hả giận, đối phương lại từ chối khéo sự áy náy của gã.

Nên cảm giác như mắc nợ người ta vậy.

Cũng từ ngày đó, gã phát hiện vị bạn chung phòng luôn khiến người ta ghét bỏ, lại trở nên thuận mắt hơn rất nhiều.

Thuận mắt đến độ A Viêm còn có ý định tiết lộ cho cậu kế hoạch của mình, chiêu mộ cậu về phe.

Nhưng chưa kịp làm thì Nguyên Dục Tuyết đã bị điều lên trên rồi.

Sau đó tin tức về cậu cũng ít, tuy là muốn thì A Viêm vẫn biết được thôi, nhưng gã cho rằng không nên lãng phí tài nguyên thông tin vào loại chuyện nhàm chán này.

Chỉ vụn vặt nghe được vài điều.

Nghe nói cậu rất lợi hại.

Nghe nói cậu có thể sửa các loại hệ thống trên tinh hạm, đến mức trở thành nhân viên kỹ thuật đặc biệt, trở thành khách quý cho đám người tầng trên đó cung phụng.

Về sau, những suy nghĩ mơ hồ này một mực bị A Viêm dằn xuống, thậm chí lâu lắm rồi gã không nghĩ tới vị bạn cùng phòng cũ, tình cờ đi khác đường với mình kia.

Gã không ngờ rằng lúc gặp lại Nguyên Dục Tuyết, lại là trong tình huống này.

A Viêm vẫn luôn biết đám người tầng trên chẳng bao giờ coi mạng sống cư dân tầng dưới là mạng người.

Nhưng kế hoạch khí độc lần này đã công khai trắng trợn đến mức chẳng buồn che giấu điều đó.

Gã không thể tiếp tục ngồi yên mặc kệ, nhưng A Viêm không ngờ lúc mình dẫn đội đi đánh lén Trùng tộc, lại gặp Nguyên Dục Tuyết.



Đại khái Nguyên Dục Tuyết cũng nhìn thấy gã, nhưng không chú ý nhiều, chỉ coi gã giống những dân chúng cần được bảo vệ.

A Viêm trốn trong góc tối, nhìn cậu một đao chém chết Trùng tộc, có thể nói là nhẹ nhàng lưu loát. Thứ dị chủng gã thấy cực kì khó giải quyết, vào tay Nguyên Dục Tuyết lại trở thành phiền toái bé nhỏ vô nghĩa.

Thủ đoạn giải quyết gọn gàng đến mức khiến gã hoài nghi, có phải những con bọ này chỉ trông đáng sợ, chứ sát thương chỉ như một con trùng bé cấp D. Hiển nhiên đó là chuyện không thể nào.

Đó là lần cuối họ gặp mặt.

Thậm chí ánh mắt cũng chưa từng giao nhau.

Khỉ Ốm thấy đại ca đột nhiên im lặng, còn có vẻ rất nghiêm túc, tưởng là gã đang nghĩ kế hoạch trọng đại sống chết gì đó, không cả dám thở mạnh, đợi mệnh lệnh tiếp theo của A Viêm. Bỗng nghe đại ca nhà mình nói: "Đúng là cậu ấy làm."

"Hả?" Khỉ Ốm không hiểu gì, đại ca tự dưng nhảy chủ đề xa thế, y ngơ ngác kêu một tiếng.

"Như lời thông báo đó, cậu ấy xuống đây giết hết Trùng tộc, ép kế hoạch kết thúc. Mấy lão già kia chắc là muốn cho cậu ấy thể diện... Cuối cùng thì vẫn phải dựa vào người khác để giải quyết." A Viêm cười gằn, thấy cái mặt đờ ra của Khỉ Ốm, không hiểu sao gã lại do dự, đột nhiên muốn làm sáng tỏ cho Nguyên Dục Tuyết. Gã nghiêm mặt nói: "Tao đã tận mắt chứng kiến."

"Ồ..."

Khỉ Ốm không đến mức không tin đại ca mình, y chỉ thấy lạ thôi, sao tự dưng đại ca lại trịnh trọng nhắc tới chuyện đó như vậy, còn giải thích cho Nguyên Dục Tuyết.

Cái tên Nguyên Dục Tuyết đó chẳng lẽ là một người rất quan trọng?

Hai người nhìn nhau, đều có vẻ đờ đẫn. Khỉ Ốm thấy đại ca cúi đầu, châm điếu thuốc lá đắt đỏ đã mất nơi sản xuất, lửa nhen lên có khói bay ra, mang theo thứ mùi y khó có thể hiểu.

Trong khói trắng lượn lờ, A Viêm mất kiên nhẫn chậc một tiếng, sau đó bảo: "... Được rồi, nói chuyện này làm gì. Đã lấy được chìa khóa, tiến hành kế hoạch tiếp theo thôi. Bọn nó càng ngày càng quá đáng, không phản kích thì sẽ không kịp nữa."

Lúc này Khỉ Ốm mới khôi phục trạng thái bình thường, gật đầu.

"Với cả, cái thằng Tiểu Tiêu kia, mày để ý thằng đó cho tao." A Viêm nói: "Nó có gì đó."

"Chẳng lẽ nó là người của bọn tầng trên? Vậy có nên để nó tiếp tục tham gia kế hoạch của bọn mình không?" Nhắc tới chuyện quan trọng, vẻ mặt Khỉ Ốm nghiêm túc hơn nhiều, tư thế cũng đàng hoàng hơn hẳn.

"Nó không phải người của bên trên, chỉ là..." Tay kẹp điếu thuốc khẽ phẩy một chút cho rơi tàn, A Viêm nói đến đây, sắc mặt nặng nề hơn, không rõ ý tứ: "Nó không phải người của bất cứ phe nào hết."

...

Từ ngày đó trở đi, không chỉ có các loại phe phái tới bộ kỹ thuật đòi người, mà bộ quân sự cũng nhúng thêm một chân.

Bọn họ còn dã man, trực tiếp hơn đám quý tộc luôn cố duy trì vẻ hài hòa.

Bên kĩ thuật cảm thấy mấy người là bộ quân sự, đương yên đương lành tới cướp người làm cái gì. Việc sửa chữa hệ thống trên tinh hạm và truyền thừa kĩ thuật phải làm sao đây? Quân đội thiếu một người cũng đâu có sao, bây giờ cũng không có chiến tranh. Nhưng trên tinh hạm có vô số hệ thống, trước mắt chỉ có Nguyên Dục Tuyết sửa chữa và nâng cấp được, cậu còn phải dạy "học sinh" nữa, cướp cậu đi đồng nghĩa với cắt đứt gốc rễ của họ. Cuối cùng là chỉ trích đối phương ngang ngược thô bỉ, lãng phí nhân tài.

Mặc dù về mồm mép bộ quân sự không cãi được mấy người này, nhưng quyền lực của họ lại cao hơn, nói đơn giản là mang súng đến trao đổi, tiện thể cho bên kĩ thuật xem video Nguyên Dục Tuyết chém giết Trùng tộc, cười khẩy đánh giá: Là ai đang lãng phí nhân tài? Mỗi ngày cậu ấy ở chỗ mấy người phải đối phó với những bữa tiệc nhàm chán rồi quan hệ phe phái, mới gọi là lãng phí nhân tài. Cái đám học trò kia cũng rặt một lũ vô dụng, ăn hại. Ở chỗ Nguyên Dục Tuyết lâu như thế rồi mà không học được thành tài thì thôi đừng có học nữa, bên này nhường Nguyên Dục Tuyết cho mấy người đủ lâu rồi.

Bộ quân sự còn lấy ra video quay cảnh Nguyên Dục Tuyết giết chết ba con Trùng Răng To lúc ra ngoài tinh hạm làm nhiệm vụ, chứng minh người ta vốn nên tới bộ quân sự, chẳng qua là tạm thời nhường cho bên kĩ thuật thôi, giờ trả đây.

Ai không biết thì đúng là tưởng bọn họ cướp người của bộ quân sự.

Ngang ngược vô lý như vậy, logic chẳng ra đâu vào đâu, thật sự chọc cho người bên chính đảng tức điên đầu.

Tình huống dễ dàng có được trong dự đoán lại không diễn ra, song phương đều không chịu nhượng bộ, cuối cùng tạo thành kết quả là Nguyên Dục Tuyết được rảnh rỗi trong một thời gian.



Cơ mà với cậu thì cũng không hẳn là rảnh.

Sau khi lại từ chối lời mời giao lưu của bộ quân sự và lời mời đến dự một bữa tiệc nào đó, Nguyên Dục Tuyết trở lại biệt thự.

Do "tính chất công việc", biệt thự của cậu được cải tạo lại, có tầng hầm, có phòng thí nghiệm cỡ nhỏ đầy đủ trang thiết bị.

Phòng thí nghiệm này đã được bên trên phê chuẩn, thậm chí còn có người đề nghị phân phối người tới phòng thí nghiệm tư nhân của Nguyên Dục Tuyết để học tập, nhưng bị từ chối.

Nguyên Dục Tuyết cũng không dùng nó để làm gì, trừ lần trước nghiên cứu cách thu nhỏ vũ khí ra, thì chỉ có lần này phân tích gen rút được của Trùng tộc rồi chuyển vào cơ sở dữ liệu của bản thân.

Cái xác Trùng tộc hoàn chỉnh kia đã được cung cấp cho phòng thí nghiệm chính thức của tinh hạm làm vật liệu nghiên cứu. Mấy bộ phận mà Nguyên Dục Tuyết dùng thì xin của Giới Chu Diễn, lúc cắn nuốt hắn vẫn giữ lại một chút, dù chỉ là chút vụn xương cốt, nhưng cũng đủ.

Nguyên Dục Tuyết không chỉ phân tích gen xong truyền vào bộ nhớ của mình, cậu còn phân tích một vài đặc điểm của chủng tộc này, phân tích nhược điểm của chúng, ghi lại cụ thể mùi và số liệu sinh vật.

Nguyên Dục Tuyết vốn định nâng cấp dụng cụ đo lường để chúng có thể sản sinh phản ứng với loài Trùng tộc mới này, nhưng do chưa đủ số liệu sinh học nên cậu gặp vấn đề ở khâu kĩ thuật. Loài mới vốn có thể ẩn nấp, nhưng lại cứ thích nghĩ quẩn, tự tặng tiêu bản gen quan trọng nhất cho cậu.

Bọn chúng chủ động hiện thân, vấn đề kĩ thuật của dụng cụ cũng có lời giải.

Người máy chiến tranh không cảm giác được mệt mỏi, nên thời gian này Nguyên Dục Tuyết tập trung hết vào việc nâng cấp hệ thống đo lường.

Không phải Giới Chu Diễn không hiểu ý Nguyên Dục Tuyết, nhưng thấy cậu lại bận rộn như lần trước, hắn vẫn hơi... Mất hứng.

Nếu không phải tại đám người kia, Nguyên Dục Tuyết sẽ không phải làm vậy.

Về phương diện này hắn thật sự không giúp được gì, dù sao ngay cả ngôn ngữ của con người hắn cũng mới thông thạo gần đây. Chỉ biết lẳng lặng ngồi bên cạnh cậu, như con thú cỡ lớn bị thuần phục.

Mà ở bên khác, Trùng Vương mặc dù không biết hệ thống có thể kiểm tra ra chúng ở trong cơ thể con người đang trong quá trình nghiên cứu chế tạo, nó vẫn chìm trong trạng thái nóng nảy và bất an tột độ.

Nguyên Dục Tuyết, Nguyên Dục Tuyết, lại là Nguyên Dục Tuyết.

Nó không nhớ người này đã phá hỏng kế hoạch của mình bao nhiêu lần.

Ban đầu khi chúng mới trở lại tinh hạm, bị hoài nghi. Rồi tới lúc dự tiệc, đống dụng cụ kì quái của cậu ta có hiệu lực, khiến chúng mất tất cả con rối, còn khiến chúng bị dè chừng cao độ, bị trông giữ nghiêm ngặt, không thể tự do đi lại trong tinh hạm đẻ trứng. Đến lần này, nó chỉ huy đám Trùng tộc cấp thấp kia chủ động hiện thân để dời tầm mắt. Hết lần này tới lần khác, đám trùng trưởng thành đó lại không tạo được khủng hoảng gì cho tinh hạm, còn bị con người giết nhanh đến mức ngoài dự đoán của nó... Ngay cả chuyện này cũng liên quan tới tên Nguyên Dục Tuyết kia!

Tiếng tăm của Nguyên Dục Tuyết đã ở mức không ngăn được, nghe nói bộ quân sự cũng đang tranh thủ sự ủng hộ của cậu. Ngay cả khi đang bị giam giữ cách ly, Trùng Vương cũng nghe được tin tức. Lúc ấy nó còn rất ngạc nhiên. Về phương diện kĩ thuật, Nguyên Dục Tuyết phá hủy kế hoạch của nó thì thôi, tại sao ngay cả việc chiến đấu với trùng trưởng thành cũng có một phần "công lao" vậy...

Nó thậm chí còn cố gắng xác nhận lại, cùng một cái tên nghe từ hai con đường khác biệt, liệu có phải một người không.

Đương nhiên là một người.

Thật sự như hồn ma hoặc nguyền rủa, hoặc là thiên địch đang cố ý nhằm vào nó.

Nó ở trong phòng cách ly bị "dọa sợ", còn nhờ đám Trùng tộc kia chủ động bại lộ mà tạm thời được rửa sạch nghi ngờ. Trùng Vương được giải phóng khỏi trạng thái giám sát nghiêm ngặt, có một khoảng thời gian được tự do hành động, có thể đi ăn hoặc đẻ trứng. Nhưng giờ nó lại không có tâm trạng làm vậy.

Nhất định phải tiêu diệt cái tên Nguyên Dục Tuyết kia mới được.

Cậu ta thật sự có uy hiếp quá lớn với chúng.

Tác giả có lời muốn nói:

Vương Trùng: A lô hệ thống à? Tôi báo cáo bên này có đứa hack