Vũ Khí Hình Người

Chương 193: Hàng Hành Khủng Bố (43)



Edit: Ry

Các thiết bị chữa bệnh hiện tại đều không xác định được vị trí của trứng trùng, rất khó giải quyết. Có điều Nguyên Dục Tuyết tạm thời không lo, hệ thống quét hình của cậu tiên tiến hơn bất cứ thiết bị đo lường nào ở thế giới này. Muốn tìm trứng trùng, cậu là công cụ thích hợp nhất.

Có điều để lấy nó ra mà không làm hại cơ thể con người thì còn cần phải tốn chút sức nữa.

Nguyên Dục Tuyết bắt đầu suy tư, tại sao hồi trước cậu lại không học thêm chức năng của người máy y tế nhỉ.

Khung máy của cậu vẫn có vài chức năng liên quan tới chữa bệnh, ví dụ như trấn an tinh thần. Tuy thành tích thi mấy cái này của cậu rất kém, nhưng khoản kích ngủ thì vẫn miễn cưỡng qua cửa.

Nguyên Dục Tuyết luyện tập rất nhiều lần.

Chỉ là việc lấy trứng trùng, lý luận trình độ cao siêu đến mức nào, thì vẫn phải thực tiễn trên cơ thể người.

Đối tượng thí nghiệm của cậu, đã tới.

...

Đây chính là thanh niên đầu tiên bị kiểm tra ra có trứng trùng kí sinh.

Chỉ thiếu một chút nữa y sẽ bị coi là Trùng tộc ngụy trang thành người, bị xử tử ngay trong khoang.

Vẻ mặt thanh niên rất bình thản, không hề có mâu thuẫn.

Mấy ngày qua, tuy bị giam giữ nghiêm ngặt, chất lượng cuộc sống kém xa trước kia, nhưng bài kiểm tra cho thấy tâm lý y vẫn rất ổn định, cũng phối hợp với tiến trình thí nghiệm.

Nếu không phải trên tay chân còn còng đại diện cho sinh vật nguy hiểm bị giám sát, thì chắc không ai nhận ra thanh niên là một trong những vật thí nghiệm xui xẻo bị Trùng tộc kí sinh.

Cuộc sống của y không thay đổi mấy, chỉ cần phối hợp với các nhân viên thí nghiệm lúc lấy mẫu, đo lường xét nghiệm.

Với chuyện phẫu thuật lấy trứng, hiển nhiên y có kì vọng rất lớn, cũng rất nghe lời, nên mới được chọn làm vật thí nghiệm đầu tiên.

Thực tế lần đầu xét nghiệm, thần kinh của y vẫn luôn căng cứng, rất nhạy cảm, không ai hiểu tại sao y lại thay đổi nhiều như vậy.

Nhưng dù có thế nào thì thanh niên với tố chất tâm lý cực tốt này, gặp Nguyên Dục Tuyết, vẫn khó tránh khỏi ngượng ngùng.

"Thầy, thầy Nguyên." Y mở miệng, chỉ dám nhìn Nguyên Dục Tuyết một cái rồi vội gục đầu, rất tôn kính nói: "Tôi đã sẵn sàng rồi ạ."

Hai má y vẫn còn ửng hồng, ở trước mặt Nguyên Dục Tuyết, ngón tay không khỏi gập lại, có vẻ như rất căng thẳng, nắm vạt áo của mình.

Giới Chu Diễn vẫn bám theo Nguyên Dục Tuyết, nhìn người đối diện, tự dưng hắn rất bực bội.

Là kiểu bài xích theo bản năng.

Hắn ghét người này.

Nhưng ở bên cạnh Nguyên Dục Tuyết, Giới Chu Diễn luôn rất biết diễn kịch. Địch ý và bài xích đều được che giấu tới mức cậu chưa từng phát hiện ra.

Người kia không nhận thấy ánh mắt quá lạnh lẽo tàn bạo của hắn, vẫn đang cúi đầu, vẻ mặt bứt rứt bất an.

Khi Nguyên Dục Tuyết quan sát con người, cậu sẽ luôn rất để ý ngôn ngữ cử chỉ minh chứng cho sự căng thẳng về mặt tinh thần.

Cậu nghĩ là đối phương đang lo lắng vì thí nghiệm sắp tới, dù sao chẳng ai bình tĩnh nổi khi cổ mình sắp bị rạch ra hết.

Ánh mắt cậu theo đó đi tới cổ đối phương.

Đó là nơi cậu kiểm tra ra có trứng trùng kí sinh, cũng đã báo trước với y.

Cái nhìn của Nguyên Dục Tuyết quá nghiêm túc khiến thanh niên càng thêm co quắp. Y không kiềm chế được giơ tay sửa lại vạt áo, như thể sợ mình ăn mặc không chỉnh tề sẽ có vẻ mất lịch sự.

Phần cổ bị Nguyên Dục Tuyết nhìn chằm chằm cũng dần ửng lên màu đỏ.

Thậm chí nhiệt độ còn từ đó lan dần tới hai bên má.

Ánh mắt y không dám giao với Nguyên Dục Tuyết, mãi về sau mới gom đủ can đảm, muốn nhìn cậu một cái ---

Nhưng mới nâng lên một chút đã vội quay sang chỗ khác.

Còn căng thẳng hơn.

Nguyên Dục Tuyết nhận thấy số liệu cơ thể đối phương đang thay đổi, thân nhiệt tăng dần, nhịp tim dồn dập, tốc độ máu lưu thông cũng nhanh hơn. Mà tất cả những cái này đều là phản ứng của con người khi quá độ căng thẳng.

Cậu không biết an ủi người khác, chỉ nhìn đối phương một hồi, sau đó bình thản nói: "Xin chào, hãy đi theo tôi."

Đây là tín hiệu thân thiện nhất cậu có thể cho rồi.

Thanh niên đáng thương, chỉ thiếu điều tay chân cùng bước.



Y được Nguyên Dục Tuyết dẫn tới phòng thí nghiệm lát nữa sẽ làm giải phẫu --- tuy là trang thiết bị ở đây trông giống phòng điều trị hơn.

Thanh niên đổi sang trang phục đặc biệt, bước vào khoang sát khuẩn.

Nguyên Dục Tuyết cũng thay đồ, đi sát khuẩn. Cậu đang mặc một chiếc áo blouse trắng dài giống mấy bác sĩ hay mặc.

Do tình huống đặc biệt và tính chất của thí nghiệm, ngay cả Giới Chu Diễn luôn bám theo Nguyên Dục Tuyết mọi lúc mọi nơi cũng bị ép phải đứng ngoài chờ.

Hắn canh giữ trước cửa phòng thí nghiệm, xuyên qua cánh cửa kim loại, bình tĩnh đứng đó, như người lính canh trung thành nhất, không hề có động tác nào khác.

Những lúc như thế, Giới Chu Diễn luôn rất "hiểu chuyện" khiến người (đặc biệt) đau lòng.

Nguyên Dục Tuyết đã mặc xong lớp cuối cùng của trang phục phòng hộ, hơi quay đầu lại nhìn cửa ra vào, khẽ nói: "Tôi sẽ ra ngay thôi."

Cậu biết Giới Chu Diễn nghe thấy.

Giới Chu Diễn vươn tay, đầu ngón tay gõ nhẹ lên cửa.

Đây là ăn ý giữa họ.

Thanh niên kia đã tự giác nằm lên thiết bị.

Cảm giác máy móc dán vào người đáng lẽ không mấy khó chịu mới đúng, thậm chí cái này còn mềm mại thoải mái hơn giường y thường ngủ. Phía trên còn đang phun chất khí dùng để trấn an tinh thần, khiến thanh niên dần có cảm giác buồn ngủ trĩu nặng.

Nhưng màu trắng thuần mênh mông không nhiễm một hạt bụi của không gian, và những thiết bị khổng lồ đang kết nối với cơ thể, vẫn khiến lòng y sản sinh chút sợ hãi.

Sợ, là vì biết sau đó sẽ tiến hành cái gì. Có lẽ y sẽ chết đi trong trạng thái người không ra người trùng không ra trùng này.

Vậy thì khó coi quá, nhất là còn để người kia nhìn thấy.

Có điều nghĩ đến người tiến hành thí nghiệm là ai, thanh niên mạnh mẽ ghìm cơ thể mình xuống thiết bị, không nhúc nhích, cố nén sự sợ hãi.

Nguyên Dục Tuyết đi tới bên cạnh y.

Cậu cố ý phát ra tiếng bước chân để nhắc nhở.

Nguyên Dục Tuyết không cần trợ thủ, trợ thủ nào cũng không thể đạt tới trình độ chính xác mà người máy chiến đấu yêu cầu.

Đeo chiếc khẩu trang che cả khuôn mặt, Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống thanh niên, chỉ có đôi mắt lộ ra ngoài.

Hàng mi cong dài rủ xuống, tạo thành chiếc bóng, khiến dáng vẻ này của cậu bỗng trở nên thật xa lạ. Thanh niên ngơ ngác nhìn, cảm thấy khuôn mặt Nguyên Dục Tuyết không giống như trong ấn tượng của mình. Lúc này trông cậu thật sự lạ lẫm.

Nhưng y không nói gì, sợ sệt nhắm chặt mắt, cố gắng phối hợp với Nguyên Dục Tuyết.

Mở thiết bị gây tê, Nguyên Dục Tuyết cũng đồng thời tiến hành chu trình "trấn an tinh thần" với thanh niên.

Dùng năng lượng kích hoạt sóng tinh thần đặc biệt, giúp tâm trạng thả lỏng hơn, có tác dụng an ủi tâm lý. Có vẻ như thể chất của thanh niên còn rất tương thích, có hiệu quả rất nhanh.

Y vốn rất căng thẳng, được sóng tinh thần trấn an, cảm thấy ý nghĩ của mình trở nên nhẹ nhàng, đừng nói là sợ... Chỉ còn thoải mái dễ chịu.

Cực kì thoải mái dễ chịu.

Không phải về thể xác mà là về tinh thần.

Rõ ràng trí óc vẫn đang rất tỉnh táo, nhưng cứ có cảm tưởng như mình đang mơ, đang đi tới Thiên Đường, êm ái mãn nguyện như vậy.

Y không khỏi khen ngợi công dụng thần kì của chất khí gây tê này, cho rằng cảm giác của mình từ đó mà ra.

Không gian tĩnh lặng, thanh niên hoàn toàn chìm vào mê man.

Nguyên Dục Tuyết kiểm tra số liệu sinh lý của đối phương, sau đó bắt đầu chu trình tách trứng.

Tay cậu rất vững, sau khi quy hoạch, lưỡi dao chưa từng chệch hướng.

Bàn tay trước đó chỉ dùng để giết chóc, nay lại được dùng để cứu mạng.

Lưỡi dao rạch mở làn da ấm áp của đối phương, máu bắt đầu chảy ra.

Nguyên Dục Tuyết hơi cau mày, không quen cảm giác này lắm, nhưng cậu chỉ ngừng trong một chớp mắt rồi nhanh chóng tiến hành phương án xử lý, cầm máu, giảm đau.

Trong mắt người thường, phần cổ đang được phanh ra của thanh niên chỉ có những cơ quan bình thường.

Đống máu thịt sền sệt được Nguyên Dục Tuyết cắt mở.

Chỉ có cậu, sau khi quét hình, mới thấy được bao vây trong đống thịt đó là một "khối u" to bất thường, đang tỏa ra ánh huỳnh quang.



Xét từ bề ngoài, nếu bỏ qua màu sắc kì lạ của nó, nó thật sự không khác gì một khối u, khối thịt bình thường.

Có điều trong mắt Nguyên Dục Tuyết, bên dưới lớp vỏ huỳnh quang đó là một vật thể gần như trong suốt, mềm mại uốn lượn.

Đã có thể mơ hồ thấy dáng vẻ của nó khi trưởng thành.

Ánh mắt Nguyên Dục Tuyết trở nên lạnh nhạt.

Nhưng lúc này, cậu chỉ có thể kiềm chế bản năng công kích, cẩn thận từng li từng tí tìm kiếm mối nối.

Những đường dây mảnh như sợi tơ sản sinh ra từ trứng, quấn lấy máu thịt, thần kinh của con người.

Dù dao có sắc đến mấy cũng khó có thể cắt đứt được những "đường ống" này.

Chúng mảnh và dày đặc. Dù tay Nguyên Dục Tuyết rất ổn định, nhưng đứng trước sinh mệnh yếu ớt của con người, cậu cũng lo ném chuột vỡ bình.

Máu đã ngừng một lần nữa chảy xuống.

Cảm giác ấm áp bao trùm đầu ngón tay khiến hàng mi cậu rung rung, cuối cùng Nguyên Dục Tuyết dùng năng lượng bọc lấy mũi dao.

Dưới thao tác cực kì tinh vi, mũi dao chạm vào "đường ống" kết nối mảnh như tơ nhện, chúng lập tức tan rã.

Đây là phương pháp ban đầu cậu tìm ra, hiệu suất không cao, còn là lần đầu tiên thực tiễn.

Trên khuôn mặt Nguyên Dục Tuyết không có nửa phần ý mừng. Cậu hết sức tập trung, tiếp tục công việc buồn tẻ vô vị này, cho tới khi tất cả "đường ống" vỡ vụn, bị gắp ra, và quả trứng trùng phát sáng kì lạ cũng được tách ra khỏi cơ thể đối phương, mới thôi.

Mất đi chất dinh dưỡng từ máu thịt con người, quả trứng với ánh huỳnh quang kì dị lập tức trở nên ảm đạm.

Ấu trùng đang không ngừng ngọ nguậy cũng mất sự sống, tiếp tục ngủ trong vỏ.

Nguyên Dục Tuyết bỏ quả trứng vào rương thí nghiệm đặc biệt rồi mới cầm máu cho thanh niên. Việc khâu lại và khôi phục có thiết bị chữa bệnh hỗ trợ nên xử lý cũng nhanh.

Đối phương chịu tổn thương ít hơn Nguyên Dục Tuyết dự đoán, là nhờ mức độ kí sinh không sâu.

Khi thuốc tê hết tác dụng chắc y sẽ tỉnh lại thôi, chỉ là do mất máu hơi nhiều, bộ phận trí mạng còn bị mổ ra, nên sắc mặt đối phương hơi xanh xao. Có điều sắc mặt Nguyên Dục Tuyết bây giờ cũng không tốt hơn là bao.

Mặt cậu thật sự trắng bệch như giấy.

Nguyên Dục Tuyết không bao giờ mất khả năng chiến đấu vì mất máu quá nhiều. Xét theo mặt nào đó, năng lượng mới là máu tuần hoàn của cậu, lâu lắm rồi mới trải qua một lần năng lượng xói mòn liên tục như vậy khiến phản ứng của Nguyên Dục Tuyết lớn hơn dự đoán.

Khuôn mặt bên dưới khẩu trang nhợt nhạt như người bệnh.

Xác nhận thiết bị đang vận hành chính xác, Nguyên Dục Tuyết cởi ra bộ đồ thí nghiệm màu trắng.

Gửi kết quả cho những người có liên quan, để họ tới đón thanh niên đã "phẫu thuật" xong, cùng với quả trứng trùng vẫn còn sống, đang bị nhốt trong hộp thí nghiệm.

Truyền đạt thông tin và xử lý công việc đâu vào đấy rồi cậu mới ra khỏi phòng thí nghiệm.

Thật sự là có hơi choáng, nên khi ra ngoài, rõ ràng biết Giới Chu Diễn ở ngay trước mặt, cậu muốn dừng lại nói chuyện với hắn. Nhưng không hiểu sao không ngừng được bước chân, có thể là tính sai khoảng cách, cứ thế va vào lồng ngực Giới Chu Diễn.

Giới Chu Diễn cúi đầu nhìn Nguyên Dục Tuyết, vẻ mặt hắn vẫn lạnh nhạt, trong mắt lại toát lên chút gian xảo.

Không ai nhận ra vừa rồi hắn đã cố ý đến gần, rất là thuận tay, ôm lấy Nguyên Dục Tuyết đâm vào ngực mình.

Vòng eo thanh niên dẻo dai thon gọn, rất dễ vòng lấy ôm vào lòng.

Chắc do vừa từ phòng thí nghiệm ra, trên người Nguyên Dục Tuyết còn có mùi đặc thù của khí gây mê.

Giới Chu Diễn cúi đầu ngửi, cảm thấy nó rất thơm.

Có lẽ là vì nó đang tỏa ra từ người Nguyên Dục Tuyết.

"Xin lỗi." Nguyên Dục Tuyết nói: "Tôi không để ý."

Nguyên Dục Tuyết vốn nên rời khỏi ngực Giới Chu Diễn, mà đúng là cậu định làm vậy thật. Nhưng động tác lại rất nhẹ, đến mức chính Giới Chu Diễn cũng không nhận ra, tiếp tục ôm cậu không chịu buông.

Nguyên Dục Tuyết hơi giãy một chút, định nhắc Giới Chu Diễn, nhưng lời thốt ra lại là một câu có phần lười biếng: "... Mệt quá."

Nói xong, chính cậu cũng ngơ ngác.

Đây là lần đầu tiên... Cậu nói mình "mệt".

Đương nhiên là người máy chiến tranh không biết mệt.

Cậu cảm thấy mình bây giờ có hơi bất thường, đang định kiểm tra khung máy, Giới Chu Diễn lại sấn tới, dụi vào tai cậu, có sự chát chúa mà Nguyên Dục Tuyết ở hiện tại không thể nào hiểu được.

"Nghỉ ngơi cho khỏe." Giới Chu Diễn khàn giọng nói, lạ thật, có vẻ như còn có chút run rẩy.