Vũ Khí Hình Người

Chương 198: Hàng Hành Khủng Bố (48)



198. Hàng Hành Khủng Bố (48): Bộ dạng của anh bây giờ khá là giống đám người tầng trên kia.

Edit: Ry

A Viêm: "..."

Gã như nghe được cả tiếng mình hít vào một hơi.

"... Đ*t mẹ cả mày cũng điên luôn rồi hả?"

...

Mặc dù bị Tiểu Tiêu đâm sau lưng cho một cú, nhưng bản mặt "vô tội" của cậu ta kết hợp với ánh mắt âm u đầy sát khí của Giới Chu Diễn, A Viêm vẫn phải tự lắp bắp giải thích với Nguyên Dục Tuyết mục đích của mình. Nói thẳng ra là gã không có mục đích xấu xa gì hết.

Gã bảo người đưa Nguyên Dục Tuyết tới chỉ là muốn bảo vệ cậu khỏi trận chiến này. Cũng có lẽ là vì một vài lời cảm ơn chưa nói thành lời.

Tên lãnh đạo bộ quân sự chả được cái tích sự gì kia đã bị A Viêm cho người dẫn đi, bọn họ đổi sang nơi khác nói chuyện tử tế. A Viêm cố gắng cứu vãn ấn tượng về mình trong mắt Nguyên Dục Tuyết.

... Chắc giải thích thế là rõ rồi nhỉ?

Gã nghĩ.

Hơi nước bốc lên từ ly trà đắt ngang vàng, A Viêm ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi của thanh niên.

Rõ ràng là ngũ quan thanh tú nhưng nhạt nhòa, qua màn sương này, vậy mà lại có phần diễm lệ hút hồn.

Gã mất tự nhiên quay đầu đi.

"Tôi hiểu rồi." Nguyên Dục Tuyết nói.

Cậu có vẻ không quan tâm tới sự "xấu xa" đám kia ụp lên đầu gã.

Giải thích xong, A Viêm đứng dậy gật đầu chào, gần như là chật vật che giấu sự hoảng loạn của mình hiện giờ.

"Vậy tôi về trước, nếu có việc gì cần, cậu có thể nói với hệ thống, chúng tôi sẽ cố gắng thỏa mãn cậu." A Viêm thoáng ngừng, rồi chậm chạp nói tiếp: "Hi vọng cậu có thể thoải mái ở lại đây."

Trước khi đi, gã không kìm được liếc Giới Chu Diễn bên cạnh Nguyên Dục Tuyết.

Dường như là địch ý trời sinh với loại người có khí chất xâm lược mạnh này, A Viêm cực kì cảnh giác với Giới Chu Diễn. Nếu có thể, gã không muốn để nhân tố nguy hiểm như vậy ở bên Nguyên Dục Tuyết.

Nhưng quan hệ của Giới Chu Diễn và Nguyên Dục Tuyết hiển nhiên rất thân thiết.

Thân phận của gã, cộng thêm hiểu lầm lúc trước, vốn dĩ đã rất lúng túng, thật sự không tiện khoa tay múa chân trong chuyện này.

Tiểu Tiêu thì dán mắt vào Nguyên Dục Tuyết, rất chăm chú, mắt như thể đang phát sáng. Hiển nhiên cậu ta rất muốn ôn chuyện với Nguyên Dục Tuyết.

Vừa rồi mặc dù là Tiểu Tiêu phụ trách đi đón Nguyên Dục Tuyết, nhưng do A Viêm giục liên tục, bảo cậu ta đưa người tới ngay, nên trên đường đi họ cũng không nói được mấy câu.

Lúc này, cậu ta rất hi vọng được ở lại.

Tiếc là vì hành vi ban nãy, A Viêm ít nhiều có thù oán cá nhân với cậu ta, "ghi hận trong lòng".

Nếu là trước đây, Tiểu Tiêu ở lại cũng chẳng sao.

Nhưng giờ gã cũng không yên tâm với tên này, sợ để cậu ta lại, đối phương sẽ bô bô cái miệng kể cho Nguyên Dục Tuyết đủ chuyện, bôi nhọ gã. Thế là A Viêm nheo mắt, giọng nói mang theo sự cảnh cáo và nguy hiểm: "Tiểu Tiêu..."

Uy hiếp quá nồng, cũng mịt mờ nhắc nhở cậu ta.

"Cuộc họp tiếp theo cần cậu có mặt."

Đương nhiên Tiểu Tiêu biết lịch họp, tiếp theo chỉ có vài cuộc họp không mấy quan trọng, cậu ta không có mặt cũng được. Nhưng ý cảnh cáo trong giọng A Viêm đã sắp hóa thành thực thể kề lên cổ mình. Cậu ta chỉ có thể tiếc nuối đứng dậy, hơi hối hận ban nãy nổi hứng thọc cho A Viêm một dao, không ngờ quả báo tới nhanh như vậy.

"Nguyên Dục Tuyết." Cậu ta cong mắt bảo: "Lát nữa tôi lại tới gặp cậu nhé."

Nguyên Dục Tuyết vẫn nhớ Tiểu Tiêu là người chơi đầu tiên cậu gặp sau khi vào phó bản này. Thế là cậu ngẩng lên, con ngươi đen láy phản chiếu khuôn mặt đối phương.

"Ừ."

Hai người kia nhanh chóng đi mất.

A Viêm không có mục đích gì, quân khởi nghĩa cũng không yêu cầu Nguyên Dục Tuyết phải làm việc, nên khoảng thời gian này cậu được bảo vệ rất nghiêm ngặt.

Nơi ở của cậu được cung cấp nguồn năng lượng cao cấp nhất, nhân viên nghiên cứu khoa học ở tầng dưới không dồi dào như tầng trên, thành ra người duy nhất có quyền sử dụng năng lượng dồi dào như vậy chỉ có Nguyên Dục Tuyết.

Hệ thống, năng lượng quý giá được chuyển hết tới chỗ Nguyên Dục Tuyết, cậu có thể sử dụng chúng để tiếp tục những nghiên cứu tinh vi trước đó.

Thậm chí họ còn suy xét tới việc không đủ nhân viên, nhóm "học trò" cũ - đã bị bắt làm tù binh - của Nguyên Dục Tuyết cũng được thả ra, đưa tới chỗ cậu, đề phòng trong lúc làm thí nghiệm cậu cần trợ thủ.

Quyền thông hành của Nguyên Dục Tuyết cũng không bị hạn chế. Mặc dù lần nào cậu ra khỏi nhà cũng có vô số lính vũ trang theo bên cạnh.

Cũng may Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu thích ra ngoài giao lưu, nên tình huống "tốn công tốn sức" này chỉ xuất hiện vài lần.

Tranh thủ thời gian rảnh rỗi, Nguyên Dục Tuyết cải tiến một vài hệ thống, vũ khí, tập trung chế tạo vũ khí đối phó với chủng loại Trùng tộc đặc biệt kia.

Tuy là theo tình hình hiện giờ, đám Trùng tộc đó đã biến mất khỏi tinh hạm.

Khỉ Ốm phụ trách đưa Nguyên Dục Tuyết về, do video hôm đó ra ngoài làm nhiệm vụ bị người ta tuồn ra, để thủ lĩnh nhìn thấy thái độ khinh khỉnh của y với Nguyên Dục Tuyết, y vẫn không thoát được kiếp nạn bị A Viêm trừng phạt.

Vất vả chịu hết trừng phạt và thời gian cấm túc, Khỉ Ốm hiển nhiên không phục.

Làm sao mà y biết Nguyên Dục Tuyết sẽ ở đó chứ!

Đại ca phạt ác vãi, chắc chắn là Nguyên Dục Tuyết đã mách lẻo.

Tính cách y cũng chẳng chín chắn trầm tĩnh gì, càng nghĩ càng giận.

Chẳng qua lúc Khỉ Ốm lén lún tới chỗ của Nguyên Dục Tuyết, chuẩn bị gây chuyện, lại bị lính canh báo là Nguyên đại nhân đang trong phòng thí nghiệm, sau đó mơ hồ được đưa tới phòng quan sát chờ đợi.

Vừa hay từ đó thấy được Nguyên Dục Tuyết đang làm nghiên cứu ---

Cậu mặc chiếc áo blouse trắng đặc chế, điềm tĩnh hờ hững. Hình như là có vấn đề gì đó với thí nghiệm, những người khác hoảng hốt lo lắng, Nguyên Dục Tuyết lại toát lên vẻ bình tĩnh mọi chuyện nằm trong tầm kiểm soát. Dưới chỉ thị của cậu, dung dịch hóa học có phản ứng lạ trở về bình thường.

Nhóm "học sinh" không tính là trẻ trung này của Nguyên Dục Tuyết, lúc làm thí nghiệm đều có vẻ luống cuống. Nhưng chỉ cần Nguyên Dục Tuyết đứng cạnh họ, mọi thứ sẽ được sắp xếp rất chỉn chu.

Khỉ Ốm nhờ có giá trị vũ lực đáng sợ mà trở thành chi thủ lĩnh, nên y chưa từng đặt đám nhân viên nghiên cứu này vào mắt, có thể nói trời sinh không hợp kiểu phần tử trí thức.



Cũng do từ khi có kí ức đến nay, Khỉ Ốm luôn ở tầng 7, chưa từng được tiếp nhận giáo dục tốt đẹp, ngay cả chữ cũng là về sau A Viêm bắt y phải học. Lúc học mấy kiến thức cơ sở, y cũng chẳng có hứng thú, thuộc dạng thanh niên hư hỏng, lớn tuổi còn trốn học.

Nhưng lúc này, thấy Nguyên Dục Tuyết, phần tử trí thức không có điểm nào hợp với mình, nhìn những nghiên cứu cao siêu y chẳng hiểu, trong lòng dần có cảm giác... Khâm phục.

Người gần đây nhất khiến y có cảm giác này là đại ca A Viêm.

Nhưng sự khâm phục này lại khác với cái bội phục đó.

Đại khái là Khỉ Ốm vẫn luôn khinh thường công việc bàn giấy là vô dụng, để duy trì và bảo vệ tinh hạm, mấu chốt vẫn phải xem nắm đấm của họ có đủ lớn hay không.

Nhưng mạnh miệng là thế, khi thật sự nhìn những nhân viên nghiên cứu có vẻ rất lợi hại này, y vẫn không kìm được có chút mơ ước.

Vốn là hùng hổ tới đây định phá rối, cuối cùng y ngồi xổm trước màn hình quan sát phòng thí nghiệm nửa ngày, tê hết cả chân cũng không dám vào hó hé với người ta.

Đám lính nhìn chi thủ lĩnh Khỉ Ốm, ban đầu là thuyết phục y đừng vào trong quấy rầy nghiên cứu của Nguyên đại nhân, đợi lát nữa họ sẽ thông báo với ngài ấy là y tới. Khỉ Ốm không cam lòng, không chịu. Nhưng khi Nguyên Dục Tuyết làm xong nghiên cứu, cởi bộ đồ thí nghiệm bước ra ngoài, bọn họ chuẩn bị đi thông báo với cậu chi thủ lĩnh Khỉ Ốm tới chơi, phản ứng của Khỉ Ốm lại rất lớn, vội kéo áo họ lại.

"Đừng --"

Y hoảng loạn bảo.

Mặt y nghẹn tới đỏ bừng, lắp bắp nói: "Tôi nhớ ra rồi, hình như cũng không có việc gì hết. Các cậu đừng có làm phiền cậu ấy, tôi về đây."

Khỉ Ốm lúng túng chuẩn bị co cẳng bỏ chạy, trước khi chạy còn quay lại nhìn họ cảnh cáo: "Cấm không được nói cho cậu ấy biết là tôi tới."

Mà Tiểu Tiêu nghe tin Khỉ Ốm bị trừng phạt xong nổi giận đùng đùng đi tìm Nguyên Dục Tuyết tính sổ, cảm thấy không ổn, cũng chạy tới định ngăn cản con khỉ đó gây chuyện.

Đúng lúc thấy y như ăn trộm len lén chạy ra khỏi nơi ở của Nguyên Dục Tuyết.

Xung quanh y còn không có ai, cậu ta chưa bao giờ thấy y khiêm tốn kín đáo như vậy.

Tiểu Tiêu lập tức cau mày, khẳng định là tên này đã gây họa, tiến lên chặn đường, nghiêm khắc chất vấn y. Khỉ Ốm còn giật bắn mình quay lại, con mắt láo liên.

Đến khi nghe rõ nội dung chất vấn của Tiểu Tiêu, Khỉ Ốm mới hùng hồn cãi: "Sao tao có thể làm chuyện quá đáng như vậy được?"

Mặc dù bình thường y không đáng tin cậy, nhưng đúng là không phải kiểu tính cách làm còn không chịu nhận.

Tiểu Tiêu do dự nhìn y, ánh mắt đó khiến Khỉ Ốm chột dạ, xấu hổ như thể bị bắt quả tang.

"Tóm lại có việc gì không? Không có thì tao đi đây." Khỉ Ốm mất tự nhiên nói, trên mặt xuất hiện vẻ sốt ruột.

Nhưng không giống vẻ nóng nảy bình thường của y, cái sốt ruột này giống như dùng cơn giận để che giấu gì đó.

Cuối cùng Tiểu Tiêu vẫn tin, thả cái tay đang túm Khỉ Ốm ra: "Không... Đi đi."

Nói thì nói thế, Tiểu Tiêu vẫn vào hỏi thăm đám lính, xác nhận Khỉ Ốm thật sự không làm gì khác người thì mặt mày căng thẳng mới thả lỏng hơn.

Mình hiểu lầm y rồi.

Có thể là lâu rồi, Khỉ Ốm còn trở thành chi thủ lĩnh, cũng đã biết nặng nhẹ.

Những ngày qua Tiểu Tiêu luôn có thói quen tới chỗ Nguyên Dục Tuyết. Bởi vì có mối quan hệ trước đây nên dù cậu ta có thân thiết với Nguyên Dục Tuyết hơn cũng không có gì lạ.

Chỉ là từ ngày đó trở đi, Khỉ Ốm cũng bắt đầu chạy tới chỗ Nguyên Dục Tuyết. Nhưng y chưa từng nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết lấy một lần, thậm chí còn không gặp mặt.

Thỉnh thoảng gặp được cậu, y sẽ còn hoảng loạn quay đi.

Tới nơi này cũng chỉ lén lút nhìn Nguyên Dục Tuyết làm thí nghiệm từ phòng quan sát, nếu Nguyên Dục Tuyết ra ngoài, y là người chạy nhanh nhất.

A Viêm nghe được chuyện này còn thấy lạ. Gã tới hỏi có phải Khỉ Ốm muốn học tập về phương diện này không, tri thức là vô bờ, nếu y muốn, A Viêm sẽ cố gắng sắp xếp cho y.

Mặt Khỉ Ốm xanh mét: "... Thôi."

Từ ngày đó trở đi, y không cần mẫn ghé thăm nữa.

Ban đầu Tiểu Tiêu còn sợ Khỉ Ốm sẽ gây chuyện, giờ thấy y như vậy cũng mặc kệ.

Tiểu Tiêu với Khỉ Ốm lại là hai thái cực.

Khỉ Ốm luôn tranh thủ tới lúc Nguyên Dục Tuyết ở trong phòng thí nghiệm, còn Tiểu Tiêu thì luôn có thể tới đúng lúc Nguyên Dục Tuyết từ phòng thí nghiệm ra, chưa từng lãng phí một phút nào.

Lúc này cậu ta thấy Nguyên Dục Tuyết mặc trang phục thường ngày ra ngoài, lờ ánh mắt uy hiếp của con quái vật ngoại cỡ kia, mỉm cười tiến tới đón: "Nguyên Dục Tuyết."

Vừa nói vừa lấy ra vật liệu và đá năng lượng đặc biệt mình mới vơ vét được cho cậu, coi như quà thăm hỏi.

Những thứ này với địa vị hiện tại của Tiểu Tiêu không tính là quý giá khó tìm. Chỉ là lần nào tới cậu ta cũng sẽ mang quà, mỗi lần một thứ khác nhau, rất có lòng.

"Tiểu Tiêu."

Nguyên Dục Tuyết đang nghiêng người nói chuyện với Giới Chu Diễn, chú ý tới người bước đến, cậu quay sang, đôi mắt phản chiếu hình ảnh Tiểu Tiêu hiện giờ.

Giọng Nguyên Dục Tuyết vẫn lạnh nhạt như mọi khi, nhưng nghe cậu phát âm rõ rệt tên mình, Tiểu Tiêu luôn có cảm giác mình được cậu nhìn chăm chú, hết lòng coi trọng.

Khi đôi mắt ấy nhìn sang, Tiểu Tiêu cảm giác trong lòng có cơn gió thoảng qua, mát lành khó tả, thoáng cái đã thư giãn cả người.

Nếu nói ban đầu là muốn ôn chuyện, cảm ơn Nguyên Dục Tuyết, giờ Tiểu Tiêu chăm chỉ ghé thăm như vậy đơn thuần là vì gần đây áp lực tâm lý của cậu ta có hơi lớn. Ở cạnh Nguyên Dục Tuyết, cậu ta cảm giác những tâm sự phức tạp kia được làm dịu, thoải mái hơn nhiều.

Tiểu Tiêu cong mắt, câu được câu không hàn huyên với Nguyên Dục Tuyết, nói cho cậu biết tình hình bên ngoài (đương nhiên đã được chắt lọc nói giảm nói tránh), cùng một vài chuyện lí thú.

Tuy là ánh mắt Giới Chu Diễn nhìn cậu ta hiện giờ thật khủng bố, mấy lần đầu tới, Tiểu Tiêu sẽ còn hơi hoảng. Nhưng biết rõ là ở trước mặt Nguyên Dục Tuyết, Giới Chu Diễn sẽ không dám làm gì mình, cậu ta lại càng mạo hiểm thăm dò ranh giới.

Dù sao Giới Chu Diễn dính lấy Nguyên Dục Tuyết như vậy, chẳng có lúc nào để cậu ra khỏi tầm mắt hắn.

Tiểu Tiêu gần như là trả thù mà nghĩ, oán thầm vô số lần.

Lúc oán thầm Giới Chu Diễn chẳng chịu rời Nguyên Dục Tuyết, còn có một vị chua lạ thoảng qua.

Dù hắn có dính lấy Nguyên Dục Tuyết, thì cũng là Nguyên Dục Tuyết ngầm cho phép.

Còn cậu ta đã tách ra với Nguyên Dục Tuyết quá lâu, chỉ còn là một người quen hơi thân một chút, khó có thể tiến gần thêm bước nữa.

Gần đây Tiểu Tiêu thật sự rất bận, mới nói chuyện với Nguyên Dục Tuyết được một lúc, máy truyền tin trên cổ tay đã réo không ngừng, nhắc nhở về cuộc họp sắp tới.

Nhìn thấy nhắc nhở cuối cùng đến từ A Viêm, dù có muốn tiếp tục tranh thủ lúc rảnh rỗi hiếm hoi này, Tiểu Tiêu vẫn không thể không làm động tác xin lỗi với Nguyên Dục Tuyết, nhận thông tin.



Không ngừng cam đoan với A Viêm là cậu ta chắc chắn sẽ xuất hiện ở nơi mình nên ở, tới cửa đây rồi --- Tuy là lúc này vẫn còn đang đứng trước mặt Nguyên Dục Tuyết.

Cúp máy xong, Tiểu Tiêu có phần rầu rĩ nói: "Tôi phải đi rồi."

Nguyên Dục Tuyết vẫn không quá am hiểu kĩ năng giao tiếp của con người, không thể nào cảm nhận được chính xác tâm trạng tiêu cực của Tiểu Tiêu. Thấy vẻ mặt rầu rĩ của cậu ta thì cũng chỉ bình tĩnh nói: "Hẹn gặp lại."

Tiểu Tiêu nhanh chóng mỉm cười, nhỏ giọng bảo: "Mấy hôm tới chắc tôi không đến được, vì bây giờ thật sự... Quá bận."

Cậu ta thở dài.

Tuy là Nguyên Dục Tuyết cảm thấy loại chuyện này không cần cố ý nói cho mình biết, nhưng vẫn biểu thị đã hiểu.

"Chúc nhiệm vụ thuận lợi."

Đây là lời chúc phúc chân thành nhất của người máy chiến đấu.

...

Lúc rời đi, Tiểu Tiêu lại không ra khỏi nơi ở của Nguyên Dục Tuyết ngay như mấy lần trước.

Cậu ta ngồi trên xe bay, lặng lẽ đổi tuyến đường tới một góc bí ẩn trong khuôn viên.

Đám người được đưa tới trước mặt cậu ta chính là nhóm "học sinh" của Nguyên Dục Tuyết.

Mặc dù họ là người tầng trên bị bắt giữ, nhưng vì là "học sinh" của Nguyên Dục Tuyết, còn phải làm trợ thủ thí nghiệm nên mới được đãi ngộ tốt hơn hẳn các tù binh khác. Thậm chí còn có quyền tự chủ hành động, có thể ra vào khu vực gần nơi ở của Nguyên Dục Tuyết.

Chỉ là những đãi ngộ này đi kèm với một điều kiện nhỏ.

Tiểu Tiêu lạnh lẽo nhìn họ chằm chằm, dựa theo phương pháp A Viêm dạy, củng cố chỉ lệnh trong gen của họ.

"Ngoan ngoãn ở đây làm nghiên cứu, đừng có làm mấy chuyện dư thừa. Cấm không được truyền đạt 'chính nghĩa' của mình tới hắn, đừng có sốt ruột cầu cứu." Tiểu Tiêu không cảm xúc nói.

"Hắn" ở đây hiển nhiên là chỉ Nguyên Dục Tuyết.

Bây giờ Tiểu Tiêu mới chính thức để lộ bộ mặt đáng sợ của một chi thủ lĩnh thuộc quân khởi nghĩa.

"Bằng không tao sẽ giết hết chúng mày. Phải biết tao có vô số phương pháp và lí do để Nguyên Dục Tuyết không thắc mắc về sự biến mất của tụi mày." Tiểu Tiêu nói: "Đã hiểu chưa?"

Những học sinh kia hiện rõ vẻ sợ hãi và nhục nhã, nhưng đứng trước uy hiếp của Tiểu Tiêu, vẫn chầm chậm gật đầu.

Thật ra Tiểu Tiêu không nói thì họ cũng sẽ không yêu cầu Nguyên Dục Tuyết.

Đại thế đã mất, bọn họ cũng không ác độc tới mức kéo cả Nguyên Dục Tuyết vào vòng xoáy nuốt người này.

Tiểu Tiêu làm xong mọi chuyện, tiếp tục tới địa điểm tổ chức cuộc họp.

Cuộc họp này không phải họp thường kì như mọi ngày, mà là cuộc họp đặc biệt tập trung tất cả thủ lĩnh của quân khởi nghĩa.

Ngoài Tiểu Tiêu ra, những chi thủ lĩnh khác đều là bạn bè sát cánh bên A Viêm rất nhiều năm, nên không khí trong phòng họp rất thoải mái.

Vị trí ghế ngồi cũng không mấy chú trọng, thậm chí Khỉ Ốm đã không ngồi yên được, đang đứng trên một cái bàn dài, cúi đầu nói chuyện với A Viêm.

Tiểu Tiêu tiến vào phòng họp đại diện cho hội nghị đặc biệt này chính thức bắt đầu.

A Viêm không hỏi vì sao cậu ta tới muộn, ngẩng lên nhìn Tiểu Tiêu một cái rồi khởi động món đồ trong tay.

Mặc dù hình thức hội nghị có vẻ thiếu nghiêm túc, nhưng các vấn đề được thảo luận đều là công việc trọng điểm.

Bọn họ đã chiếm lĩnh tất cả các tầng của tinh hạm, chỉ còn một vài khu vực bí mật, phòng tối là chưa công phá được. Đó chỉ là những địa điểm cuối cùng đám tàn binh bại tướng cố thủ, dựa vào địa thế hiểm trở nên chống cự được thôi.

Quyền thống trị tinh hạm này đã hoàn toàn thuộc về họ.

Tới lúc này, nhóm quân khởi nghĩa mới ý thức được tiếp nhận một tinh hạm khổng lồ như vậy, tương đương với thống lĩnh một thành phố con người, cần tốn bao nhiêu công sức.

Cũng vì phải gánh vác trách nhiệm quản lý tinh hạm nên Tiểu Tiêu mới ngày càng bận rộn.

Theo tình hình hiện tại, nhóm lãnh đạo tầng trên vẫn còn rất bất ổn trở thành phiền toái lớn nhất.

Phải biết dân số tầng trên chiếm tới 1/10 tổng số dân của tinh hạm. Khi tổng số dân quá lớn thì con số này cũng trở nên kinh khủng.

Giữ lại nhiều người như vậy, với những hành vi ác liệt trước kia của họ, cộng thêm sự xem thường chán ghét trời sinh với người tầng dưới, hiển nhiên là một nhân tố nguy hiểm rất thiếu ổn định.

Nội dung chủ yếu họ đang bàn luận hiện giờ là phải làm sao để xử lý nhóm người bất ổn này.

A Viêm là người đề xuất phương án xử lý trước. Sau khi gã chậm rãi nói ra quyết định của mình, tạm thời không ai có ý kiến, chỉ có Tiểu Tiêu khẽ cười.

"Anh chắc chắn là muốn giết sạch nhóm người tầng trên đó chứ?"

"Đương nhiên là sẽ giữ lại một vài nhân tài đặc thù." Nét mặt A Viêm bây giờ có thể nói là nhã nhặn, nhưng nó tàn bạo đáng sợ hơn bất cứ lần chiến đấu nào trước đó: "Dù sao việc vận hành tinh hạm cũng không thể thiếu họ được, nếu xử lý hết thì về sau sẽ vất vả lắm."

"Còn mấy tên lãnh đạo kia ---"

"Tôi không có hứng thú trừng phạt họ hay để họ chuộc tội. Cách nhanh nhất hiện giờ để ổn định ưu thế và cục diện chúng ta lấy được là dùng máu tươi để trấn áp." A Viêm không cảm xúc nói: "Tôi không cho rằng nhóm người còn ác ý với chúng ta đó có gì cần thiết để giữ lại."

Tiểu Tiêu khen ngợi: "Điệu bộ của anh bây giờ, với cái bọn luôn miệng nói máu chảy trong người tầng dưới là đê tiện, nên bị nô dịch, bắt đầu giống nhau rồi đấy."

A Viêm còn chưa nói, các thủ lĩnh khác đã điên tiết, vỗ bàn rầm rầm chỉ trích: "Mày ---"

"Khỉ Ốm." A Viêm nói: "Tất cả ngồi xuống."

Tác giả có lời muốn nói:

A Viêm: Mày nói đúng rồi đấy

Mày muốn nghĩ sao thì tùy mày

Cái gì tao làm chẳng sai

Có lệ.jpg

________________________________

Năm vừa rồi đã edit/đăng 393 chương truyện, cố gắng đăng thêm 7 chương nữa trước khi hết 2023 cho tròn 400 =))))))))))))))))

chapter content