Dưới sự chú ý, ánh mắt tò mò yêu cầu bằng chứng của những người khác, Tiểu Tề có xấu hổ mấy cũng buộc phải kiên trì hồi tưởng lại những chuyện đã xảy ra khi mình bị bóng đè.
Ký ức vẫn rất rõ ràng.
Cô nhớ con đường ngày một dài, không thấy điểm cuối, đồng đội bỗng trở nên kì quái, và những khuôn mặt tan chảy ngũ quan khi chúng xoay người lại.
Còn cả đoạn đối thoại làm rối loạn tư duy, Tiểu Tề rành mạch kể lại hết.
Nói xong, cô cũng bình tĩnh hơn nhiều.
Nhưng Tiểu Tề cũng không ý thức được bắt đầu từ lúc nào mà mình lại trúng chiêu.
Tuy cô đã cố gắng thuật lại hết những gì mình thấy, những người khác cũng nghiêm túc nghe các chi tiết đáng sợ đó, lộ vẻ lo lắng, vẫn có người thình lình nhắc lại:
" --- Thế sao phải nhắc tới Nguyên Dục Tuyết?"
Tiểu Tề: "..."
Cô chột dạ lí nhí: "Là vì con quỷ bắt chước Nguyên Dục Tuyết thật sự trông rất đáng sợ."
Cô che giấu một ít nội dung không quan trọng, ví dụ như lúc thấy quỷ "Âu Phục" cũng trông gớm không kém, cô lại chẳng có cảm giác gì. Đổi sang Nguyên Dục Tuyết mới cảm thấy cực kì mâu thuẫn.
Không thể để cho nó làm bẩn hình ảnh của Nguyên Dục Tuyết!
Đương nhiên đây cũng là chi tiết râu ria, các người chơi không tiếp tục theo đuổi nữa, Âu Phục "chậc" một tiếng, nhẹ nhàng quay đi.
"Cái trại nuôi cá này xem ra còn ma quái hơn chúng ta tưởng tượng." Cửa Sổ nói.
Còn chưa điều tra được bên trong có cái gì, Tiểu Tề đã bị bóng đè, nếu không phải Nguyên Dục Tuyết phản ứng nhanh, có khi mới ra trận quân ta đã thiệt hại, rất bất lợi.
Mọi người trông ra đằng xa, nhìn mặt hồ vô cùng êm ả.
So với ban ngày, khi mà họ có thể thấy được trọn vẹn cảnh sắc bình lặng của nơi này, về đêm, mặt hồ chìm trong bóng tối lại khiến người ta có cảm giác nặng nề.
Tầm mắt tất cả rơi trên mặt hồ như bị vòng xoáy kì quái nào đó thu hút, không khỏi tập trung vào điểm đó, não bộ chợt trở nên váng vất.
Như thể nơi họ đang nhìn là đáy biển sâu thẳm.
Dưới mặt nước êm ả đó có thể đang che giấu nguy hiểm đủ để cắn nuốt tất cả.
"Xuống nước không?" Người đầu tiên lên tiếng là Tiểu Cao.
Bọn họ đang ở trên bờ, nhưng chỉ đứng ở đây thì không thể tiếp xúc được bí mật trong đó.
Cách đơn giản và trực tiếp nhất, thật ra ai cũng biết rồi, chỉ là tạm thời không nói ra thôi ---
Xuống nước, xem bên dưới cái hồ đó rốt cuộc che giấu cái gì, nuôi thứ gì.
Nhưng đề nghị này lại không có ai trả lời.
Thật không khéo, vì tất cả người chơi đều sản sinh một sự... Sợ hãi với hồ nước.
Không chỉ có những lời cảnh cáo của Béo khiến họ hình thành trực giác mâu thuẫn với nguy hiểm, khiến tiềm thức ghi nhớ đêm khuya chỉ cần lại gần nguồn nước sẽ là hành vi cực kì liều mạng.
Mà quan trọng hơn hết là với những sự kiện họ trải qua từ khi tới cái thôn này, chỉ e chẳng ai có ấn tượng tốt được với sông hồ ở đây.
Thậm chí là rất kiêng dè.
Lần trước A Đao và Tiểu Cao gặp chuyện, hắn đã phải mượn dòng sông thông với bên thôn Bạc để chạy trốn, nhưng cũng chịu không ít khổ sở. Hắn suýt chết đuối.
Nguyên Dục Tuyết và Cửa Sổ cứu hắn cũng phải trải qua vài sự kiện khó giải quyết.
Quỷ nước khiến Cửa Sổ đến nay còn sợ hãi.
Càng miễn bàn tới những gì họ trải qua đêm vừa rồi, đang ở bờ sông mà mực nước đột nhiên tăng vọt nhấn chìm mắt mũi miệng, khiến cả người cứ nhơn nhớt buồn nôn.
Lúc ấy có lẽ không cảm giác gì, nhưng di chứng chính là khi một lần nữa đối mặt với hồ nước xa lạ, họ đều thấy cực kì mâu thuẫn.
Nửa đêm vào trại nuôi cá thì cảm giác ấy càng rõ rệt.
Có người hoảng hốt một hồi, bỗng nói: "Hay là chúng ta về đi, nơi này kiểm tra rồi mà, chưa chắc đã có manh mối gì."
Người nói là Cửa Sổ, y dứt lời, những người khác đều có vẻ dao động.
Mà khi Cửa Sổ quay người chực bỏ đi, ống tay áo bị nhẹ nhàng kéo lại.
Y cứng đờ, quay sang thì thấy Nguyên Dục Tuyết đang ngửa đầu, bình tĩnh nhìn mình.
Khuôn mặt chỉ có thể nói là ưa nhìn, được ánh trăng gột rửa lại có một vẻ đẹp khác lạ.
Nguyên Dục Tuyết cũng chỉ nhìn y một cái rồi rủ mắt. Cửa Sổ thấy cánh môi cậu nhúc nhích, vô thức đọc lên: "Đằng nào cũng tới rồi..."
Nói xong chính y cũng sửng sốt.
Câu này dùng trong tình huống này được hả?
Nguyên Dục Tuyết lại gật đầu, khẳng định những gì y thuật lại.
Sau đó dùng khẩu hình nói tiếp, giọng A Đao vang lên cùng lúc, như thể phối âm: "Cậu thật sự muốn trở về à?"
Cửa Sổ ngơ ngẩn, thấy Âu Phục cũng như mới tỉnh dậy khỏi cơn gà gật, ánh mắt nhìn y sắc bén và cay nghiệt.
"Ha." Gã nói: "Nửa đêm chạy tới đây ngắm hồ một cái rồi về ngoan ngoãn đi ngủ? Đầu cậu không có vấn đề gì chứ?"
Âu Phục nói vậy khiến Cửa Sổ mất tự nhiên.
Không phải là y thấy xấu hổ vì bị gã mắng, mà chính y cảm thấy mình đang rất lạ... Sao lại có ý nghĩ hèn nhát như thế nhỉ? Mà hình như bản thân lại không cảm thấy bất thường chỗ nào. Bị người ta chỉ ra y mới ý thức được tư tưởng vừa rồi của mình rất bất thường.
Y thở ra một hơi, nói xin lỗi: "Xin lỗi mọi người, lỗi của tôi, tự dưng bị ngu."
Mặc dù Cửa Sổ nói vậy, nhưng mọi người đều biết đây chưa chắc đã là lỗi của y. Nháy mắt vừa rồi, bọn họ cũng cảm thấy đề nghị của y rất hợp lý, không tồi chút nào.
Xem ra hiện tượng ma quái mà họ đang phải đối mặt là loại khó đối phó nhất.
Người chơi có hệ thống phân chia cấp độ nguy hiểm của ma quỷ. Có loại trông rất nguy hiểm, tính công kích mạnh, cách thức đối phó lại rất đơn giản, mạnh hơn nó là được, hoặc là thoát khỏi phạm vi đuổi giết của nó. Còn một loại là công kích tinh thần... Như thứ họ đang gặp phải đây, thuộc loại này.
Tước đoạt nhận thức về "bất thường" của người chơi, khiến những hiện tượng ma quái trở thành bình thường trong mắt họ.
Giờ họ chỉ có thể đề cao cảnh giác, không ngừng sửa đổi lại nhận thức của mình mới được.
Nếu "nó" đã hi vọng bọn họ rời khỏi, vậy càng phải lặn xuống cái hồ này.
Các người chơi thảo luận nhanh người xuống nước. Rõ ràng hồ nước này quá lạ thường, không thể để tất cả cùng xuống, coi chừng toàn quân bị diệt. Tốt nhất là để lại vài người trên bờ theo dõi tình huống, như thế thì chỉ huy hay về sau cứu viện cũng sẽ dễ hơn, trước hết chọn ra ba người xuống hồ.
Tiểu Tề đang chuẩn bị tự đề cử, nhưng ý nghĩ mới hiện lên, cơ thể đã đau quặn khiến cô tắt tiếng.
Di chứng đuối nước của cô hình như bây giờ mới bùng nổ.
Ngực tắc nghẹn, không thở nổi, như kiểu có một tảng đá lớn đang ép chặt vào lồng ngực. Hô hấp khó khăn, mũi miệng cũng thoang thoảng vị tanh.