Vũ Khí Hình Người

Chương 278: Thôn Vàng Bạc (57)



Edit: Ry

Với hai người chơi, họ còn chưa mờ mắt tới độ không phân biệt được người với sinh vật khác.

Huống hồ nếu những người này là "quỷ quái" đóng giả, thì cũng không tới lượt hai thằng nhát chết này ở đây khoe mẽ.

Chính ra hành vi của chúng mới lại càng khớp với định nghĩa về quỷ quái trong tư tưởng của con người.

Còn với Nguyên Dục Tuyết, cách phân biệt "nhân loại" của cậu hoàn toàn khác với thường thức phán đoán của những người khác, rất đơn giản và trực tiếp.

Ngay khi đặt chân vào đây cậu đã rà quét số liệu sinh lý của những người này.

Số liệu biểu hiện họ không khác gì người bình thường. Chỉ có duy nhất một chi tiết là hoạt tính chữa trị của tế bào trong cơ thể họ sinh động hơn bình thường rất nhiều.

Còn đâu, họ không khác gì với người bình thường.

Có cùng hình dạng, cùng sinh lý kết cấu, cùng khả năng tư duy. Chỉ là bị thuần hóa thành bộ dạng quái dị hiện giờ.

Giống những đứa trẻ sơ sinh không biết gì về thế giới, chúng sẽ không nghi ngờ hình thức giáo dục dành cho mình, vì chúng không hề biết thế giới này còn tồn tại những hình thức khác.

Khi hai tên nọ cố gắng giải thích, Nguyên Dục Tuyết cũng liếc nhìn họ.

Rõ ràng là khuôn mặt rất thanh tú ngây ngô, dù đang lạnh mặt cũng dễ dàng khiến người ta có cảm giác muốn tiếp cận.

Nhưng không hiểu sao hai tên kia lại có vẻ sợ Nguyên Dục Tuyết nhất.

Bị cậu lạnh nhạt liếc một cái đã lắp ba lắp bắp không dám nói.

Giả chết một lúc lâu, thấy mấy người xứ khác này rõ ràng không tin, Tiểu Cao còn nheo mắt, giống như là định đấm họ thêm mấy cú, hai tên kia mới vội vàng giải thích tiếp: "Bọn tôi không nói dối! Chúng nó... Chỉ mất mấy tháng đã lớn lên, sau khi trưởng thành bọn tôi mới lột da, à không không phải lột da, mà kiểu như là cạo lông cừu. Bọn tôi phải lột cái vỏngoài đi thì chúng nó mới mọc vảy cá, sau đó biến thành cá, khi đó hoàn toàn không giống người nữa. Mấy người nói đi, cái thứ như thế mà là người à? Mấy người đừng trông chúng nó bây giờ không khác gì con người mà nhầm, bản chất tụi nó là súc vật, là các người hiểu lầm mới đúng."

Bọn họ giải thích một lèo, hình như là sợ bị đánh, không dám giữ bí mật. Dè dặt nhìn ba người chơi, một tên còn bổ sung: "Đúng rồi, bọn tôi đều là người thành thật, đâu có dám giết người đánh người, các người như thế là vu oan."

"Tụi nó chỉ là một lũ súc sinh có ngoại hình trông giống con người thôi."

Tên còn lại rất hùng hồn tổng kết.

Người bị hai tên chửi là súc sinh đang nằm co ro trên mặt đất.

Hắn vẫn ngơ ngác đờ đẫn, không có phản ứng gì.

Dù là vừa rồi bị hai thôn dân hành hạ suýt chết hay là sau đó được Nguyên Dục Tuyết cứu, một chuỗi chuyện xảy ra dường như cũng chẳng khiến tâm tình hắn chập chờn, động tác duy nhất chỉ là ngẩng lên kêu một tiếng với Nguyên Dục Tuyết sau khi được chữa trị, không nói một lời.

Phản ứng trì độn như vậy rất phù hợp với lí do trốn tránh của hai gã kia, họ chẳng qua chỉ là động vật có bề ngoài giống với con người mà thôi.

Chí ít trong nhận thức của thôn dân, đây là sự thật, bọn họ đều là dân chúng thuần phác đàng hoàng, chưa từng làm chuyện gì phạm pháp.

Nhưng cẩn thận suy xét thì sẽ biết ngay cái lí do tưởng như hợp lí ấy đã đi ngược với thường thức, thậm chí là điên đảo quan niệm.

Con người sẽ bài xích việc sử dụng tinh tinh hay vượn, khỉ, các loại động vật có thể đứng thẳng như người, từ một khía cạnh nào đó chính là vì chúng có đặc điểm giống con người, nên mới khiến người ta càng không đành lòng.

Với "động vật" có khác biệt rất lớn còn như vậy, huống hồ là những sinh vật có ngoại hình giống hệt con người.

Dù cho họ thật sự là "súc vật", thì thường người ta cũng sẽ vì các loại đắn đo, quy họ thành một giống người khác, chứ không phải xếp loại họ thành sinh vật có thể nuôi dưỡng, chứ đừng nói là thoải mái lột da, ngược đãi như không thế này.

Đây quả thực là hiện tượng vô cùng bất thường.

Nguyên Dục Tuyết không thể nói chuyện, cậu im lặng liếc nhìn những con người đang nằm co cụm với nhau đằng kia.

Ban đầu khi vào đây Nguyên Dục Tuyết đã rà quét trạng thái cơ thể họ, gần như không khác gì con người.

Mọi số liệu tính toán của cậu luôn cực kì chính xác, nên để tiết kiệm năng lượng, Nguyên Dục Tuyết sẽ không tiến hành quét hình lần hai với cùng một vật thể. Nhưng nghe lời giải thích của hai tên này, lần đầu cậu quyết định lãng phí năng lượng.

"..."

Quét hình xong, cậu lại nhanh chóng phân tích những quả trứng nhân đen trong ao, những quả đã bị kéo rách thành mảnh vụn nhỏ, nổi lềnh bềnh trên mặt nước trong ao.

Số liệu biểu hiện những thứ này chứa một phần lớn nguyên tố không thể phân tích, và một vài nguyên tố... Rất nguy hiểm.

Mà trong khoảng thời gian ngắn vừa rồi, những người bị nuôi nhốt này đã biến dị lần hai.

Độ tương tự khi so bộ gen của những người này với con người, vốn là 100%, nay chỉ còn 90%. Trường hợp này thường chỉ xảy ra với con người bị thương nghiêm trọng, nội tạng bị cấy ghép một lượng lớn máy móc vào.

Nhưng cái người bị cạo một lớp da ở chân, lộ ra phần thịt như vảy cá bên trong, độ tương tự thậm chí đã tụt xuống chỉ còn gần 70%.

Theo lý thuyết thì chỉ có con người bị lây nhiễm biến dị mới như vậy.

Điều này khiến Nguyên Dục Tuyết rất khó tin tưởng lí do thôn dân đưa ra.

Trong mấy phút vừa rồi, thứ duy nhất có thể gây ra biến đổi đồng loạt như vậy, chỉ có những quả trứng kia.

Thiếu niên nhẹ nhàng lắc đầu, đây là sự phản bác.

Cậu không phát ra âm thanh nào, trong lúc căng thẳng như vậy đáng lẽ sẽ không mấy ai để ý. Nhưng thấy cậu có phản ứng này, gần như tất cả đều nhìn cậu.

Nguyên Dục Tuyết dùng khẩu hình nói, "không đúng".

Chỉ là hai chữ đơn giản, các người chơi cũng đọc được.

Sau đó cậu rủ mắt, chỉ về một phía ---

Nơi cậu chỉ chính là cái ao nước đã đục ngầu. Đúng hơn là Nguyên Dục Tuyết đang chỉ vào đống vụn trứng nổi lềnh bềnh trên mặt ao. Thiếu niên quay lại, chăm chú nhìn thôn dân, đôi mắt như biết nói.

Cậu im lặng mở miệng:

"Họ ăn những thứ đó mới trở nên kì lạ".

Nói rất chậm, cũng rất bình tĩnh, không giống chất vấn mà như khẳng định kết luận.

Câu này hơi phức tạp, Tiểu Cao không đọc được hết môi ngữ, nên Nguyên Dục Tuyết nói xong chị còn chưa hiểu.

Âu Phục thì suy tư nhìn cậu, dường như đang ngẫm xem độ chính xác của những lời vừa rồi.

Nhưng hai tên thôn dân bị Nguyên Dục Tuyết nhìn chằm chằm lại hiểu, sắc mặt lập tức thay đổi.

Hai tên này nhát gan, nên biến hóa hết sức rõ ràng.

Một người nhìn chằm chằm Nguyên Dục Tuyết, người còn lại thì căng thẳng nuốt nước bọt. Có điều họ nhanh chóng che giấu sự chột dạ và sắc mặt tái nhợt của mình.

Giây sau, hai người đồng thời mở miệng:

"Tôi không hiểu cậu nói gì."

"Đó chẳng qua chỉ là một loại thức ăn thôi."

Nguyên Dục Tuyết rủ mắt.

Gặp những kẻ quyết giả ngu tới cùng này, khiếm khuyết mất tiếng khiến Nguyên Dục Tuyết thiếu hẳn khí thế.

Bọn chúng chỉ cần cố tình không hiểu là được rồi.

Cậu không nói nữa.

Điều này khiến hai gã kia cảm thấy may mắn, liếc nhau, không định tiếp tục dây dưa ở vấn đề này. Nguyên Dục Tuyết lại đứng dậy, đi tới bên cạnh ao nước kia.

Ao nước đục ngầu, cộng thêm mấy thứ vỡ vụn bên trong thật khiến người nhìn nôn nao.

Tiểu Cao thấy Nguyên Dục Tuyết đi sang đó, muốn nói lại thôi. Thiếu niên không ngại, ngón tay trắng như ngọc cứ thế nhúng vào nước, dễ dàng chạm vào vật thể trôi nổi trong đó.

Những quả trứng nhân đen bị xé tan tác, vụn còn sót lại nổi trên mặt ao được cậu vớt lên.

Khối vật chất trông rất quái dị, cảm giác đầy tà ác, dù đã bị xé thành mảnh nhỏ nhưng trông như vẫn còn sống. Nhân đen bên trong giống ấu trùng, không ngừng cựa quậy, dường như muốn chạy ra khỏi lớp vỏ đang trói buộc mình.

Những quả trứng vỡ kì lạ nằm trên tay Nguyên Dục Tuyết, khiến những ngón tay ấy càng thêm trắng nõn mượt mà.

Một bàn tay cực kì xinh đẹp, trái ngược với khối vật chất đặc dính lấm tấm màu đen, cực kì kích thích mắt người.

Nguyên Dục Tuyết nắm chúng trong lòng bàn tay.

Khi cậu tiến tới, mọi người phát hiện họ không thể rời mắt khỏi tay cậu.

Nguyên Dục Tuyết ngồi xổm xuống trước mặt hai thôn dân, giơ những quả trứng trong tay, dí vào miệng họ.

Cậu không nói gì, nhưng động tác này thể hiện rất rõ.

--- Ăn đi.

Hai tên kia không sợ trứng, có lẽ vì hai người phụ trách đổ thứ này vào ao, nên đều có khả năng tiếp nhận rất mạnh với vật thể kì lạ đó.

Nhưng khi Nguyên Dục Tuyết biểu đạt muốn họ chúng, họ như bị sốc, kinh hoàng mở to mắt, dịch mông dịch đùi trốn ra sau.

Đúng là họ che giấu thông tin.

Hai kẻ vừa rồi còn trông rất thành thật, khai hết với Nguyên Dục Tuyết, đưa ra đầy đủ chứng cứ cho sự trong sạch của mình, lúc này lại sợ đến mức câm như hến.

Đợi trạng thái chim cút kia trôi qua, cả hai chuyển sang kinh ngạc phẫn nộ.

Ngoài phẫn nộ ra có lẽ còn một vài thứ khác.

Họ tức giận chất vấn: "Đây là đồ ăn cho súc sinh, mày, cậu, sao cậu có thể bắt chúng tôi ăn nó?"

Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống.

Khi không xung đột với nhiệm vụ, chương trình của cậu được thiết lập không được phép làm tổn thương con người.