Kiến trúc được dựng dưới lòng đất này nói lớn cũng lớn, mà đơn sơ cũng thật sự rất đơn sơ.
Nó thuần túy là một con đường cực kì gập ghềnh, nhưng rộng mở, chắc chắn không thể xây dựng trong một hai ngày. Có thể là để tiết kiệm thời gian và các loại chi phí, đường đi rất nguyên thủy, họ không thấy cơ quan hiểm ác gì.
Trừ một ít vách đá cản trở thì đám Nguyên Dục Tuyết đi rất bình thường, cái khó nhất cũng chỉ là vài khúc cua quá hẹp nên họ phải chuyền tay nhau mới đưa được người qua.
Nhưng ở cuối con đường mà mẫu thể chỉ cho, lại có một con sông vắt ngang, đi qua khúc sông này mới là con đường đá màu xám bình thường.
Dưới sông tích tụ đầy chất lỏng đỏ như máu, chúng sền sệt giống nham thạch, còn sôi ùng ục. Dù là bề ngoài hay mùi đều đậm chất nguy hiểm, khiến người chơi cảnh giác.
Nguyên Dục Tuyết nghe được hơi thở của người trên lưng trở nên nặng nề.
Nhịp thở của cô chậm lại vì căng thẳng, giọng nói lanh lảnh vang lên: "... Trong kí ức của tôi không có cái này. Xem ra sau nhiều năm họ đã cải tạo con đường."
Đây là nói dối.
Cô vẫn luôn biết trên con đường dẫn ra ngoài, nơi gian nan nhất chính là dòng sông máu trước mặt. Vị tiền bối lên kế hoạch bỏ trốn chính vì không thể đi qua con sông này mới bị bắt lại.
Vì kéo dài sự sống và an toàn cho bộ tộc, cô sợ các người chơi không muốn trả giá... Nên mới che giấu một phần sự thật. Cô không thể trả nổi cái giá để cơ hội sống sót một lần nữa tuột khỏi tay.
Bàn tay có lớp vảy mỏng ấn lên vai Nguyên Dục Tuyết, nước thấm vào vải áo cậu, lạnh lẽo kì lạ.
Nguyên Dục Tuyết không nói gì, cậu vẫn luôn rất im lặng.
Lưng thẳng đầu ngẩng cao, ngón tay thon dài đỡ cái đuôi nặng nề của người cá. Trong sự im lặng cực kì bất an của cô, cậu gật đầu.
Nguyên Dục Tuyết nghĩ, tuy là hệ thống rà quét đã chứng minh người cá trước mặt có tổ hợp gen rất khác với con người, nhưng xét về một mặt nào đó, họ cực kì giống nhau.
Ví dụ như lúc nói dối, hơi thở và nhịp tim của cô gái trở nên dồn dập hơn, một loại kích thích tố cũng được bài tiết. Nguyên Dục Tuyết không nhạy bén với cảm xúc của con người, nhưng cậu biết phản ứng của người nói dối nhờ các loại số liệu sinh lý. Những thứ này luôn giúp cậu phán đoán độ chính xác của mục tiêu và thông tin trong lúc làm nhiệm vụ.
Nhưng không sao.
Thật ra Nguyên Dục Tuyết không hiểu tại sao phải giấu giếm như vậy.
Dù có con sông này hay không thì cậu cũng sẽ đưa mục tiêu nhiệm vụ của mình ra ngoài nguyên vẹn.
Sau khi "mẫu thể" mở miệng, Tiểu Cao và Âu Phục đồng thời nhìn sang. Họ thả hai người cá trên lưng xuống, đi tới kiểm tra vật chất trong dòng sông máu.
... Đương nhiên là phải đi rồi, không đi ở lại chịu chết chắc?
Con sông này không sâu, từ trên bờ cũng có thể thấy mực nước không quá đầu gối người.
Nhưng nó có một vấn đề cực khó giải quyết, đó là chất lỏng này có đặc tính ăn mòn cực mạnh.
Tiểu Cao ngẫm nghĩ, lấy ra mấy đạo cụ có thể áp dụng, thử từng cái.
Xiềng xích để leo lên vách đá.
--- Không được, đầu móc như va phải thứ gì đó rất cứng, kéo một cái đã rơi xuống.
Đạo cụ đò làm từ chất liệu đặc biệt.
--- Mặc dù có thể sử dụng ở các vùng sông nước, nhưng vừa đặt xuống con sông máu đã lập tức bị ăn mòn.
Lồng bảo vệ cỡ nhỏ cho cá nhân hoặc cho chân.
--- Hình như con sông này có cấm chế đặc biệt nào đó, Tiểu Cao bật lồng phòng hộ đi thử. Ban đầu không có phản ứng gì, nhưng chân vừa đặt xuống lòng sông, lồng phòng hộ nhanh chóng hòa tan. Chị rụt chân lại hơi chậm một chút đã cảm nhận được cơn đau thấu xương.
Người phụ nữ cau mày.
Giọng của mẫu thể lại vang lên, lanh lảnh mang theo chút sầu bi. Cuối cùng cô vẫn phải bại lộ một ít thông tin mình có.
"... Đừng uổng công nữa. Đây là con sông siêu độ được tạo thành từ xác của những tế phẩm trước, còn có một cái tên khác là sông Minh Phủ, là con sông không thể vượt qua. Nó được rải cấm chế đặc biệt, không một ai, không một đạo cụ nào có thể dễ dàng vượt qua mà không cần trả giá... Chỉ có thể tự đi."
"Tất nhiên là vẫn có đường." Cô liếm môi, không nhìn ánh mắt của người chơi sau khi ý thức được bị cô lừa, nói tiếp: " --- Nhưng nhất định phải có người đưa tôi sang bên kia thì mới mở cơ quan được."
Để các tộc nhân của cô có thể an toàn đi qua.
Có lẽ là vì giờ cô hoàn toàn phải dựa vào người chơi, nên lạnh lùng nói xong, cánh tay lại duỗi ra bám chặt vai Nguyên Dục Tuyết, tới gần cậu hơn.
Hơi thở ướt sũng mang theo khí lạnh thổi vào gáy thiếu niên, khiến phần da thịt trắng nõn đó hơi ửng lên chút màu sắc.
"Các người đã hứa rồi."
"Sẽ đưa tất cả chúng tôi ra ngoài." Cô hỏi: "Đúng không?"
Nguyên Dục Tuyết không đáp.
Vừa rồi cậu đứng im là vì đang quét hình dòng sông, tiến hành phân tích vật chất bên trong, tiện thể trinh sát độ sâu, xác nhận là vượt qua được.
Yếu tố ăn mòn trong đó... Với cường độ khung máy của Nguyên Dục Tuyết thì chỉ là muỗi.
Cậu há miệng định nói, sau đó mới nhớ mình bị mất tiếng, thế là thôi, cõng người cá bước thẳng xuống con sông đỏ như máu sôi sùng sục vật chất không rõ.
Tiểu Cao và Âu Phục không để ý hành động của Nguyên Dục Tuyết, còn đang suy tư, nghe được tiếng nước thì giương mắt, mới thấy thiếu niên cứ thế bước xuống ---
"Nguyên Dục Tuyết!" Có người quát, tức hổn hển nói: "Quay lại đây!"
Nhơm nhớp.
Cái này không giống chất lỏng mà kiểu đặc như sữa chua vậy, tụ tập dưới chân. Mỗi lần nhấc chân lên Nguyên Dục Tuyết đều có cảm giác như mình đang khuấy cái gì đó.
Cảm giác bước đi khó khăn với một người máy có khả năng di chuyển siêu tốc như cậu thật sự quá rõ ràng.
Dòng sông máu này giống dung nham, nóng bỏng, không ngừng thiêu đốt mắt cá chân và bắp chân cậu, hoặc cũng có thể là ảo giác khi bị ăn mòn.
Da thịt trên chân không ngừng bị tổn hại, ban đầu Nguyên Dục Tuyết còn dùng năng lượng chữa trị, về sau thấy... Phí quá.
Mỗi lần làn da được chữa trị đã lập tức bị hủy hoại, thế là cậu dứt khoát cắt năng lượng, định đi xong rồi chữa một thể.
Bước chân vẫn rất ổn, bước từng bước về phía trước, không hề lảo đảo.
Mùi máu tươi nháy mắt bao trùm lấy họ, đâu đâu cũng ngửi được.
Người cá nằm trên lưng Nguyên Dục Tuyết ngửi thấy còn không biết là mùi của nước sông, hay là mùi máu của Nguyên Dục Tuyết.
Cô cảm nhận được họ đang thong thả tiến về phía trước, nhưng rõ ràng rất chật vật.
Ở nơi sâu nhất, chất lỏng ăn mòn đó thậm chí còn vượt quá đầu gối thiếu niên.
Đi qua nơi đó, một phần chân bị ăn mòn lộ ra, kể cả đoạn chân còn nhúng trong sông máu cũng lỗ chỗ những vết thương dị dạng.
Mà người cá trên lưng Nguyên Dục Tuyết, nhìn bắp chân đầm đìa máu thịt tương phản mãnh liệt với làn da nõn nà như ngọc của cậu.
Cô không biết phải nói gì.
Ánh mắt người cá rơi trên vết thương ghê rợn giống như bị thứ gì nung bỏng, làm cô vội vàng nhìn đi chỗ khác, vùi mặt vào gáy cậu, không dám ngó nghiêng lung tung nữa.
Nhưng cũng vì không còn nhìn quanh, cô lại càng cảm nhận rõ bờ vai người này thật ra rất gầy rất nhỏ, kể cả với độ tuổi của cậu thì cũng quá gầy.
Khiến người ta không thể liên tưởng được bờ vai gầy yếu này với thiếu niên im lặng kiên cường cõng cô vượt qua dòng sông máu.
Trái ngược quá lớn.
Cũng là khi ấy, cô mới ý thức được thiếu niên nhỏ tuổi cõng mình, đang phải chịu tra tấn đến mức nào vì dòng sông máu.
Đây chỉ là giao dịch mà thôi - cô nghĩ.
Nhưng ánh mắt vẫn không khỏi lệch xuống.
Âu Phục và Tiểu Cao chấp nhận sự thật chỉ có thể đi bộ qua, đang bàn nhau xem ai đi trước, không ngờ Nguyên Dục Tuyết đã im im xuống sông... Cậu thật sự không nói câu nào, nếu không phải họ nghe được tiếng nước thì có khi còn không phát hiện.
Nhìn đôi chân trắng trẻo đó ngâm trong sông máu, họ chỉ thấy đầu ong ong ---
Tư duy trống rỗng trong nháy mắt.
Trong lúc họ còn do dự, Nguyên Dục Tuyết đã hành động.
Như thể cậu chưa bao giờ cân nhắc tới những phương pháp giải quyết khác, ví dụ như người đi xuống con sông máu đó không cần phải là mình, và cậu dường như cũng chưa từng nghĩ rằng... Những người khác có thể mạo hiểm thay mình.
Với người chơi, mặc dù hoàn thành nhiệm vụ cũng là một việc rất quan trọng, nhưng không bao giờ quan trọng hơn được tính mạng của họ, nên ở một mức độ nhất định, họ không thể hiểu được cái kiểu... "Điên" của Nguyên Dục Tuyết.
Cũng không hiểu tại sao thiếu niên cứ phải xông lên trước như vậy.
Như thể cậu không hề quan tâm đến việc bản thân sẽ bị thương.
Sự thật ở ngay trước mắt đã không thể thay đổi, hai người không dám lề mề nữa.
Biết rõ là chuyện vô nghĩa, nhưng trong cơn xúc động, Tiểu Cao và Âu Phục đồng thời xuống sông.