Vũ Khí Hình Người

Chương 289: Thôn Vàng Bạc (68)



Edit: Ry

Tiểu Cao há miệng định nói gì đó, nhưng cuối cùng im lặng, dùng ánh mắt phức tạp khó tả nhìn những người bị nuôi nhốt này. Cô vẫn không hiểu: "Dù họ không giống người thường thật, nhưng..."

"Đương nhiên là không giống rồi." Béo nói: "Không cần chăm sóc cũng có thể nhanh chóng sinh sôi, chỉ mất ba năm đã có thể hình thành quần thể mới --- Bởi vì đây là thần vật mà Thần ban cho thôn Vàng Bạc. Chúng là súc vật, không phải con người."

"Đêm thứ hai sau khi được Thần nhận làm con dân, tổ tiên chúng tôi đã tìm được chúng ở trong sông."

"Họ đã ăn thịt chúng." Béo cười khà khà, trong mắt lóe lên ánh sáng kì dị. Ông ta liếm môi, ra vẻ thèm thuồng khiến các người chơi khó chịu. Béo lại rất say mê, như thể kể chuyện như vậy cũng giúp ông ta được thưởng thức... "Mỹ vị" năm đó.

"Tất cả đều khỏe lại, kể cả những người bọc đầy máu bên trong như thể sẽ bị dạ dày của chính bản thân tiêu hóa, sau khi được ăn canh nấu từ những con cá đó cũng hồi phục như xưa. Mà đống cá còn lại, đương nhiên phải được cẩn thận bảo vệ nuôi dưỡng rồi."

"Các vị tổ tiên ăn tế phẩm được nuôi dưỡng, cơ thể bị hủy hoại dần lành lặn. Mặc dù vẫn còn một ít di chứng nhỏ, nhưng đó đều là trừng phạt họ đáng lẽ phải nhận sau khi xúc phạm Thần. Sau khi có tế phẩm để ăn, họ một lần nữa làm người khỏe mạnh, trường thọ, hạnh phúc, êm ấm sống ẩn cư trong thôn Vàng Bạc, trở thành người chăn nuôi của Thần. Thần cũng chỉ yêu cầu thù lao rất nhỏ, chúng tôi chỉ cần tổ chức tế điển vào một thời gian nhất định. Tuy là Thần chưa chắc đã nhận những vật tầm thường đó, nhưng đây vẫn là nghi thức để bày tỏ lòng thành. Thần hào phóng với con dân của ngài như vậy, ngay cả những đế vương nổi tiếng nhân từ trong lịch sử so với Thần của chúng tôi cũng chỉ là những kẻ ngu xuẩn xấu xí giỏi bóc lột."

"Tới thế hệ chúng tôi, mặc dù dân làng vẫn còn một ít 'thiếu hụt' vì trừng phạt do đã xúc phạm Thần, nhưng chỉ cần chúng tôi định kì ăn tế phẩm mà Thần ban cho thì trăm lợi một hại. Cũng có một ít kẻ vô tri ngu muội cho rằng mình khác với người thường, chất vấn sự tồn tại của Thần, cho rằng chỉ cần không ăn tế phẩm cũng sống tốt..."

Ánh mắt ông ta trở nên tăm tối u ám.

Béo cười gằn, vẻ trào phúng rõ rệt: "Thật tiếc là không thể để mọi người tận mắt chứng kiến lũ ngu muội đó, vì chúng đã nát rữa toàn thân mà chết. Hoặc là kịp thời tỉnh ngộ, hèn mọn đáng thương xin được ăn tế phẩm nên tôi mới tốt bụng phân cho, để chúng không đến mức phải chết trong bi thảm. Cũng may hiện giờ trong thôn không có ai ngu si như vậy."

"Bên ngoài, bên ngoài thì có gì tốt chứ? Chúng đều là những cái xác không hồn không có tín ngưỡng, một ngày nào đó đợi tận thế tới, chúng sẽ chìm trong Địa Ngục, chỉ có trở về thôn Vàng Bạc, nơi này mới là chốn cứu rỗi sau cùng." Béo lải nhải, ánh mắt luôn lơ đãng đảo qua bọn họ.

Khóe môi Âu Phục co giật, ngó chừng rất muốn phát biểu cao kiến, nhưng nể tình đây là đang thu thập thông tin, vì nhiệm vụ gã miễn cưỡng dằn xuống.

Trông bộ dạng mắt sáng lấp lánh của Béo, hồ hởi lôi kéo chỉ đường cho họ, đúng là một tín đồ cuồng nhiệt tiêu chuẩn.

Quả nhiên sao đó ông ta nói: "Thật ra sau khi vào thôn mọi người cũng phát hiện một ít biến hóa trên người đúng không? Thần sẽ chọn con dân cho mình, ghi lên dấu ấn của ngài, giống như chúng tôi vậy."

"Trong số các vị, hẳn là cũng có vài người có dấu ấn giống chúng tôi. Ví dụ như..."

Ánh mắt ông ta nhơ nhớp quét qua các người chơi, dừng lại ở Nguyên Dục Tuyết.

"Trên người cậu có mùi dấu ấn của Thần rõ nhất, là cường giả ngài vừa lòng nhất." Béo nói: "Cho nên cậu không thể nói chuyện, có đúng không."

Nguyên Dục Tuyết thờ ơ trước lời của ông ta, không đáp lại, rất không nể mặt, như thể không nghe được Béo nói, lơ đãng nhìn đi chỗ khác. Thực tế là cậu vẫn luôn phân tích nội dung Béo tiết lộ, dù sao đây cũng là thông tin có liên quan tới nhiệm vụ.

Béo không tức giận vì bị Nguyên Dục Tuyết bơ, biết co biết giãn hơn lão Lý nhiều. Nhưng đám Âu Phục lại đồng thời cau mày nhìn ông ta.

Những "thiếu hụt" hay đúng hơn là hạn chế ở trên người họ đều tương đối bí ẩn, dù không phải thông tin gì quan trọng, họ đều cố ý không thể hiện trước mặt dân làng. Nhưng hiển nhiên là Béo biết rõ chuyện này, vì nháy mắt sau ông ta đã giơ tay chỉ Âu Phục: "Trên người cậu cũng có mùi tương tự. Tay trái cậu không thể thoải mái cử động, đúng không?"

Trước đó mỗi lần hành động Âu Phục chưa từng thể hiện chi tiết này. Gã nheo mắt, không đáp.

Béo chuyển sang nhìn Tiểu Cao: "Cô..."

Sau đó lắc đầu, dời mắt.

Tiểu Cao: "..."

Mặc dù cũng không phải chuyện gì tốt, nhưng vẫn thấy khó chịu là sao nhỉ.

"Tế điển đêm qua là ông Lý tốt bụng mời các người. Nếu lúc đó các cô cậu ăn tế phẩm thì có khi dấu ấn đã được xóa bỏ. Mọi người cũng sẽ nhận thấy bản thân có một sự lột xác từ trong ra ngoài, vô cùng kì diệu, giống như là cả người rực rỡ hẳn lên, có một cơ thể mới tinh khôi không bị vấy bẩn. Đó là cảm giác rất tuyệt vời." Béo híp mắt say mê, như thể trở lại thời khắc khi đó, vô cùng hưởng thụ, đến mức lời mời cũng có vẻ chân thành tha thiết và đầy hấp dẫn.

"Mọi người thật sự không muốn ở lại à? Đây là cơ hội trở thành con dân của Thần đó." Ông ta lại mời chào.

Âu Phục nhếch mép: "Ngại quá. Chúng tôi vẫn thích phương án các người sẽ hỗ trợ chúng tôi rời thôn hơn. Vả lại, nếu đúng như ông nói, chỉ cần ăn tế phẩm sẽ khỏi bách bệch, vậy thôn các người..."

Gã dài giọng, ánh mắt đầy ám chỉ rơi trên người lão Lý, một lần nữa xấu tính đâm lưng: "Sao đám thanh niên còn phải chết vậy? Sao còn phải làm những tang lễ với nghi thức đặc biệt như thế? Nếu tôi nhớ không nhầm thì ông Lý đây mới mấy ngày đã phải tổ chức hai đám tang, chết ba người nhà, xác suất hơi bị cao rồi đó." Nói đoạn, gã làm vẻ buồn phiền như thể đồng cảm với lão, nhưng theo từng lời gã nói, sắc mặt lão Lý lại xấu xí từng chút. Đến cuối có thể nói là hai mắt bốc hỏa nhìn Âu Phục chằm chằm.

Lão nghiến răng, có tiếng ken két nho nhỏ, ngay cả ngũ quan cũng bắt đầu vặn vẹo. Nếu xung quanh không có người ngăn cản thì chắc hẳn lão sẽ rất vui lòng bổ nhào tới xé xác ăn thịt Âu Phục.

Béo lại lờ đi sự khiêu khích của gã, thậm chí còn rất nghiêm túc suy tư.

"Nếu cậu muốn nói chuyện này..." Ông ta tiến lên trước một bước, vừa hay chặn lại cái nhìn căm thù của lão Lý, nói với giọng điệu hiền lành từ tốn: "Có những hi sinh là cần thiết, không thể tránh được."

Câu này như là uy hiếp lão Lý.

Câu "hi sinh cần thiết" kia như đánh thức lão, lão già nhắm mắt, không phản ứng với khiêu khích của Âu Phục nữa, như thể mọi cảm xúc chợt biến mất.

Béo không hẳn là muốn cảnh cáo lão ta, nghiêm túc giải thích với người chơi: "Mặc dù tế phẩm rất dễ nuôi, hầu hết đồ ăn đều rẻ tiền dễ kiếm, còn có thể dùng một ít tế phẩm để thay thế, nhưng..."

Nghe Béo nói câu "dùng một ít tế phẩm để thay thế", các người chơi hiểu ngay "thay thế" cái gì, cau mày đè nén phẫn nộ và tàn bạo đang quay cuồng trong lòng. Béo tiếp tục thuần phác và kiên nhẫn nói: "Nhưng vẫn cần một ít vật phẩm để bổ sung dinh dưỡng, có vậy thì chúng mới có thể tiếp tục khỏe mạnh sinh sôi. Sau khi bổ sung, chúng tôi sẽ để lại những tế phẩm béo tốt nhất để hiến tế cho Thần."

Sau đó ông ta thở dài, dùng ánh mắt khiển trách nhìn người chơi. Nếu không phải vì họ, tế điển lần trước đã không bị phá hỏng.

So với khuôn mặt vô cảm tới lạnh lùng của Nguyên Dục Tuyết, hay là vẻ suy tư của Tiểu Cao, Âu Phục cau mày, thể hiện rõ sự bất mãn và hậm hực của mình.

"... Bổ sung dinh dưỡng?"

Ngữ điệu không nghe ra tâm trạng, nhưng gã gằn mạnh mấy chữ này, trên mặt còn có nụ cười trào phúng: "Tôi còn tưởng mấy người sẽ nói luôn họ là súc vật hay 'vật liệu' đặc thù gì cơ. Sao, thịt người, xác dân làng, mấy chữ này các người không nói ra được à?"

Câu cuối thể hiện rõ thái độ cay nghiệt không ai chống đỡ được, nhất là hàng mày đang nhướng cao của gã, không cần nói gì đã đủ thể hiện sự giễu cợt.

Từ sâu trong hang chợt có trận gió ùa ra, khiến đèn giấy trong tay thôn dân đong đưa, ánh sáng trắng bệch cũng lắc lư theo, chao đảo trên vách hang như có thêm vô vàn quỷ ảnh ma mị.

Béo im lặng, đến khi ông ta lại mở miệng, giọng điệu có vẻ hoang mang.

"Nói ra thì thế nào?"

"Đồ bổ sung dinh dưỡng được tuyển chọn đều là những người không đủ trung thành với Thần mà."