Nguyên Dục Tuyết lại dùng đao đẩy bay mấy thôn dân nhào tới... Hay nói là quái vật thì sẽ đúng hơn.
Tranh thủ một giây rảnh rỗi, cậu lại quay đầu nhìn Tiểu Cao.
Cánh môi đỏ thắm trong bóng đêm có vẻ rõ ràng hơn bao giờ hết, im lặng cử động, tạo thành khẩu hình tương đối dễ đọc.
"Không nhanh lắm".
Nguyên Dục Tuyết nói.
Tiểu Cao ngơ ngác một chút.
Cậu tiếp tục dùng môi ngữ giải thích trước khi quay đi: "Khi chị đi tới tôi đã chuẩn bị".
Ngay khi Tiểu Cao bắt đầu đưa đẩy với Béo, Nguyên Dục Tuyết đặt "mẫu thể" ở một nơi an toàn, đồng thời thong thả tiếp cận họ. Nên khi Béo và dân làng tấn công, cậu có thể lưu loát xông lên chém giết đám quái vật có uy hiếp lớn nhất, sau đó che cho Tiểu Cao, bù đắp cho sơ hở của chị.
Phản ứng nhanh như vậy đương nhiên là vì Nguyên Dục Tuyết đã chuẩn bị sẵn.
Cậu biết.
Trước khi Tiểu Cao hoàn toàn rạch mặt với thôn dân, cậu đã biết quyết định của chị. Trước hết là moi thêm càng nhiều thông tin càng tốt từ hai bên, sau đó là phản bội, ám sát --- Không vì lí do gì hết, cũng không có chuyện đã bàn với nhau từ trước, Nguyên Dục Tuyết cứ nghĩ vậy thôi.
Cậu tin chị, cũng hiểu cho quyết định của chị, như thể họ đã ăn ý giao lưu với nhau trong đầu, có chung quyết định.
Không nghi ngờ lẫn nhau, cho nhau sự phối hợp tốt nhất.
Tiểu Cao ngây người.
Thật ra chị cũng không tính để đồng đội hiểu lầm lâu, vì chị không muốn có quá nhiều dây dưa với thôn dân.
Nhưng khi biết Nguyên Dục Tuyết vẫn luôn tin tưởng mình, không hề nghi ngờ, chị thấy...
Rất lạ.
Một cảm xúc lạ lùng... Nhưng cũng không tệ lắm, lan tràn trong lòng.
Chị cong môi cười, dù là lúc này người phụ nữ vẫn thể hiện sự điềm tĩnh của mình, như thể đã lường trước mọi chuyện.
"Vậy cảm ơn cậu nhé." Tiểu Cao nói: "Nhưng vẫn phải công nhận là cậu nhanh thật."
Chị khen ngợi.
Nguyên Dục Tuyết "nói" xong không có thời gian để cảm thán, quay đi tiếp tục đối phó với dân làng đang không ngừng nhào tới.
So với con người, hay so với nhóm người bị nuôi nhốt, chính chúng mới giống những con quái vật.
Không chỉ Béo mà các thôn dân khác cũng có năng lực chữa trị cấp tốc. Giống như thạch sùng đứt đuôi còn mọc lại được, chúng dùng tốc độ nhanh khủng khiếp, gần như sản sinh ra da thịt mới từng giây.
Lực chiến đấu của lũ này không mạnh lắm, nhưng vì khả năng đặc biệt đó nên thật sự rất khó giải quyết, rất phiền.
Lưỡi đao của Nguyên Dục Tuyết đâm xuyên qua cơ thể chúng, tay chân, mắt, thậm chí là não, đều là những bộ phận trí mạng. Lúc bị đâm, hô hấp của chúng trở nên yếu ớt.
Nhưng khi cậu rút đao ra, lũ này đã dùng một tốc độ đáng sợ nhanh chóng khôi phục lại như cũ.
Mà lại rất giống Nguyên Dục Tuyết là khi ở trong trạng thái này có vẻ như dân làng không có cảm giác đau, nên bản thân chúng trở thành vũ khí tốt nhất.
Loại quái vật này tấn công luôn theo phong cách liều mạng bất chấp.
Trong số chúng, kẻ có năng lực chữa trị mạnh nhất hiển nhiên là Béo. Rõ ràng mấy giây trước mới bị Nguyên Dục Tuyết chặt đứt chân tay, gần như mất khả năng di chuyển, lát sau tứ chi của ông ta đã chậm rãi mọc "mầm", cuối cùng vươn dài thành tay chân mới.
Những cái chi mới sinh này có màu da hồng hào, nhưng không hề yếu ớt.
Đầu tiên chúng trông như những cục thịt mềm oặt, sau đó bên trong mọc ra xương, chống đỡ cặp tay chân dị hợm.
Béo như quái vật nhanh chóng hồi sinh, tay chân có xương cốt mới đồng nghĩa với ông ta có khả năng tự do hành động. Béo đứng dậy, lần này ánh mắt nhìn Nguyên Dục Tuyết chỉ có thể dùng khủng bố để hình dung, không hề che giấu sát ý.
"Đáng, chết." Ông ta nghiến răng, gằn từng chữ một, cặp mắt như sắp vỡ vụn, hình thành những đường nứt màu đỏ tươi ghê rợn.
Có vẻ như ông ta hận Nguyên Dục Tuyết hơn là Tiểu Cao tấn công và phản bội mình trước. Cũng hợp lý, vì Nguyên Dục Tuyết khiến ông ta chật vật hơn Tiểu Cao nhiều.
"Tế điển hôm nay ---"
"Dùng thịt chúng mày để tế đi."
Giọng ông ta âm u, khuôn mặt luôn có vẻ khoan dung cũng kịch liệt vặn vẹo như có từng lớp dầu trơn nhấp nhô phập phồng. Đôi mắt gắt gao dán chặt lấy Nguyên Dục Tuyết.
Trong tình huống này, người vui mừng nhất là kẻ luôn có khúc mắc sâu nặng với người chơi - lão Lý.
Sau câu nói không khác gì nguyền rủa của Béo, lão như được cởi bỏ cấm đoán, hung tợn vọt lên từ đằng sau, tấn công Nguyên Dục Tuyết.
Cái đèn lồng lão cầm trong tay bắt đầu đung đưa kịch liệt, ánh nến trắng nhởn hắt lên mặt các người chơi như bóng ma trong tang lễ. Đến cả ánh sáng cũng ám chỉ nguy hiểm, xúi quẩy.
Lão ta há miệng, hàm răng sắc bén như thú, không giống con người.
Ngay khi lão tiếp cận đám Nguyên Dục Tuyết, một vũ khí cực kì sắc bén bắn ra từ giữa không trung, ghim vào người lão Lý.
Sau đó là vài tiếng vang nhỏ đâm thủng làn da.
Thứ vũ khí đó xuyên qua trán lão Lý khiến hành động của lão trì trệ trong một chớp mắt.
Vết thương bị xuyên thủng nhanh chóng khép lại, lão lập tức quay đầu nhìn về phía người tấn công.
Một giây sau lại có thứ gì sắc bén bắn ra, mục tiêu là tay chân lão.
Chỉ trong nháy mắt, thứ vũ khí kia mang tới lực xung kích cực mạnh, khiến cơ thể lão bị đẩy về phía sau, găm vào vách hang. Thứ đó đâm thủng tay chân lão, đính chặt lão già vào bức tường, dã man bạo lực kiềm chế hành động của lão.
Lão Lý không cựa quậy được như con zombie thèm máu người, bắt đầu gầm rú kịch liệt.
Máu tươi không ngừng chảy ra, lão không hề thấy đau, tiếp tục giãy giụa kịch liệt, rướn về phía trước gào thét.
Lão liều mạng như vậy là muốn giải quyết thứ vũ khí chết tiệt đang xuyên qua tay chân mình. Nhưng dù vậy, thứ ghim ở chân cũng chỉ hơi lỏng ra một chút, hai cái ghim ở tay lại không hề xê xích, gắt gao cố định lão tại chỗ.
Người sử dụng đạo cụ công kích đương nhiên là tên đàn ông có vẻ nhàn nhã nhất ở đây - Âu Phục.
Ống tay áo âu phục chỉnh tề trượt xuống, để lộ món vũ khí có hình dạng giống súng, chỉ là bên trong không phải đạn, mà là đạo cụ công kích đặc thù. Phần nòng nóng bỏng vẫn còn đang bốc khói trắng.
Mục tiêu chính của dân làng vẫn là Nguyên Dục Tuyết và Tiểu Cao dám công kích thủ lĩnh của họ.
Nhưng Âu Phục chọn lẫn vào cuộc chiến ngay lúc này, thế là đám đó phải tách ra, chuyển một phần sang tấn công gã.
Thân thủ của Âu Phục tương đối lưu loát, gã phải chịu ít áp lực hơn hai người kia nên tránh né cũng nhẹ nhàng, tiếp tục bắn thêm mấy phát.
Đám quái vật dễ dàng bị "đóng đinh" vào vách đá, xác nhận chúng đã mất khả năng quấy rối, gã mới rảnh rỗi bắt chuyện với Tiểu Cao trong tiếng gào thét.
"Cô hay quá nhỉ, ở đâu ra cái trò 'tôi đại diện cho đồng đội của tôi', chính thức từ chối vậy? Tôi còn lâu mới bổ nhiệm cô làm người phát ngôn cho tôi."
Tiểu Cao đang bị nhấn chìm trong màn tấn công điên cuồng của dân làng.
Chị cũng phát hiện vấn đề trí mạng của cuộc chiến này.
Tuy dân làng có sát thương không cao, nhưng chúng thật sự quá phiền, cơ thể không ngừng chữa trị giúp chúng không bị thương, không chết. Mặc dù thể lực của ba người vẫn tính là sung túc, nhưng sẽ có lúc kiệt sức trước thế công dồn dập như vậy.
Không thể tiếp tục, càng ở đây lâu họ sẽ càng bất lợi.
Trong đầu nghĩ vậy, đang lúc cực kì căng thẳng, Tiểu Cao nghe được Âu Phục khịa mình xong vẫn phải phân tâm đấu võ mồm với gã.
"Thế muốn tôi nói cái gì? Cho ông tự đại diện ông nhé?"
"Thế nghe còn được." Âu Phục vờ như không nghe ra sự giễu cợt trong đó, rất đàng hoàng nói chuyện với dân làng: "Lời người khác nói không đại diện cho ý nghĩ của tôi."
Béo đang nham hiểm theo dõi Nguyên Dục Tuyết, nghe được lại sửng sốt.
Ông ta dùng bản mặt dữ tợn đã không buồn che giấu sát khí nhìn Âu Phục: "Sao, mày muốn quy thuận bọn tao à? Tiếc thật đấy, tao đã không thể tin tưởng lũ người xứ khác ti tiện chúng mày ---"
Ông ta còn chưa nói hết đã nghe thấy Âu Phục đáp trả, nói nốt câu vừa rồi.
"Không, tôi chỉ muốn nói là cô ta không thể thay mặt tôi đưa ra câu trả lời."
"Nên những lời sau đây hoàn toàn là ý nghĩ của chính tôi." Nhịp thở không hề loạn, dù đang tiến hành chiến đấu cường độ cao thì trên mặt Âu Phục vẫn là sự chững chạc bình tĩnh: "Tôi chính thức từ chối mọi lời mời của ông. Lũ chó này, cút về đớp một mình đi."
Béo: "..."
Tiểu Cao: "..."
Nguyên Dục Tuyết: "."
Tiểu Cao khó mà miêu tả được tâm trạng mình lúc này, tuy là cũng có vui đấy, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy, nhục chết đi được.
Chị thật sự rất khó lí giải cho việc thằng cha này kiên trì lập dị cho tới phút cuối.
Người phụ nữ nhếch môi: "... Ok, coi như ông sủa được tiếng người."
Béo nổi giận.
Âu Phục vốn là người chịu ít áp lực nhất, nhưng chính vì gã rảnh quá mở kĩ năng cà khịa người ta, ăn nói còn ngứa đòn, thế là tự động hút hết công kích về mình.
Đám Nguyên Dục Tuyết lập tức bớt việc, Âu Phục thì còn lâu mới nhẹ nhàng được như trước.
Thấy Âu Phục bị bao vây, Tiểu Cao quay sang, rất nghiêm túc bàn với Nguyên Dục Tuyết.