Chị có tài bắn súng, nhưng hiển nhiên độ thuần thục không thể sánh bằng chủ vũ khí là Âu Phục. Chị đòi dạy chủ yếu là vì ghét cái điệu bộ đó của gã.
Cuối cùng chỉ đành hằm hè theo dõi xem gã có hành vi gì vượt rào không.
Âu Phục kệ Tiểu Cao, phương thức dạy học của gã rất đơn giản và trực tiếp, gã hướng dẫn cậu làm quen với cảm giác khi cầm súng và bắn, chuẩn xác bắn vào tay và chân của đám thôn dân không khác quái vật là mấy, cố định họ lên vách đá. Xong xuôi mới nhìn xuống Nguyên Dục Tuyết: "Muốn thử không?"
Nguyên Dục Tuyết gật đầu.
Cậu khá là xa lạ với loại súng này, nhưng bản chất nó vẫn giống với những vũ khí cậu từng sử dụng, chỉ cần vài phút học tập là đủ để thiếu niên thành thạo.
Âu Phục và Tiểu Cao đều có một hiểu lầm về Nguyên Dục Tuyết.
Thanh đao màu bạc do "thiên phú" của cậu hóa ra đã để lại ấn tượng sâu sắc với họ, đến mức cả hai cho rằng Nguyên Dục Tuyết là một người chơi thiện dùng vũ khí lạnh để tấn công. Tuy là kết luận này cũng không sai. Chí ít từ góc độ của họ mà nói, họ chưa từng thấy người chơi nào dùng đao đỉnh hơn Nguyên Dục Tuyết.
Nhưng cả hai đều không ngờ khả năng sử dụng các vũ khí khác của cậu cũng đáng sợ như vậy, như thể là thiên phú trời ban.
Sau khi được Âu Phục "dạy", Nguyên Dục Tuyết lẳng lặng chĩa họng súng vào bầy quái vật.
Tiếng súng nho nhỏ liên tiếp vang lên khiến Âu Phục và Tiểu Cao không khỏi nhìn sang.
Làm quen nhanh thật. Gã không tránh được nhìn cổ tay Nguyên Dục Tuyết, sợ cậu bị thương vì sức giật của khẩu súng.
Cho dù là cơ thể kiên cường của người chơi cũng phải trả cái giá rất lớn để điều khiển loại vũ khí có lực sát thương cao này.
Nhưng trước mắt họ, một hình ảnh hết sức vô lí đã xuất hiện.
Ngón tay thon dài trắng nõn của Nguyên Dục Tuyết đè vào cò của khẩu súng quái dị, bắn liên tục, họ chỉ kịp thấy miệng súng rung rung. Nhưng tay cậu cầm súng rất vững, như thể đống đạn kia bắn ra không mang lại lực xung kích nào.
Và cái tay vững vàng ấy cho ra tỉ lệ chính xác cao tới hãi hùng. Kẻ bị Nguyên Dục Tuyết nhắm vào như bị kim vận mệnh để mắt tới, không có năng lực chống cự.
Đám quái vật đã cố gắng tránh né, nhưng vẫn bị Nguyên Dục Tuyết bình thản cho vài phát súng, cố định lên vách đá, tạm thời mất khả năng hành động.
Tỉ lệ bắn trúng là 100%.
Âu Phục: "..."
Khi gã sững sờ nói không nên lời, Nguyên Dục Tuyết vẫn chưa dừng lại.
Đạn ở trong khẩu súng đó là được ngưng tụ từ năng lượng của người chơi, nên về lí thuyết thì có thể bắn thoải mái không lo hết đạn. Tuy nhiên thực tế là phải căn cứ vào giới hạn của mỗi người. Chính vì thế nên Âu Phục dùng loại súng này luôn phải thường xuyên đổi sang vũ khí khác tấn công, cho bản thân nghỉ một chút.
Nguyên Dục Tuyết lại không hề băn khoăn chuyện này.
Mỗi lần thi hành nhiệm vụ, cậu sẽ luôn rất nghiêm túc.
Khóa chết mấy con quái vật bên này, cậu tiếp tục công việc của mình, không ngừng công kích, mỗi lần súng chĩa về đâu là nơi đó sẽ có một con quái vật bị đóng trên tường.
Là người mới học, Tiểu Cao không có nhiều khái niệm với tần suất công kích này, chỉ có Âu Phục thấy lạ, tiến lên ngăn cản cậu, cẩn thận quan sát trạng thái của thiếu niên: "Cậu không mệt à?"
Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu.
Do Âu Phục ngăn cản nên cậu dừng tấn công.
Con ngươi màu đen phản chiếu khuôn mặt người đàn ông.
Cậu lẳng lặng nhìn gã, bình tĩnh lắc đầu.
Trông không có vẻ gì là cố ép bản thân hay giả vờ như không sao.
Gã xoắn xuýt một hồi, vẫn phải lùi lại, đứng đó lo lắng nhìn Nguyên Dục Tuyết liên tục bắn những con quái vật bên ngoài.
Béo có năng lực chữa trị và hồi sinh liên tục hiển nhiên không ngờ dân làng sẽ bị khống chế như vậy, giận tím mặt, không ngừng chửi bới những lời cực kì thô tục khó nghe.
Nhưng ông ta cũng đang rất chật vật, thôn dân ốc còn không mang nổi mình ốc, đừng nói là giúp đồng bọn thoát ra, chính chúng muốn né đạn của Nguyên Dục Tuyết cũng cực kì khó khăn.
Nguyên Dục Tuyết thì chẳng có phản ứng gì trước những lời nhục mạ của Béo.
Ngôn ngữ chưa từng gây ảnh hưởng tới cậu, cõi lòng bình lặng lạ thường.
Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu sẽ quên nhiệm vụ vì một ít lời khó nghe, huống hồ những lời ông ta nói, hồi trước làm nhiệm vụ cậu đã nghe rất nhiều, nên thật sự không có cảm giác gì.
Cuối cùng là Tiểu Cao ngứa mắt, hung tợn cầm súng bắn Béo. Mặc dù không thể đóng đinh được tay chân thằng già này, nhưng cũng khiến ông ta phải chạy quanh trốn, dùng người khác làm khiên thịt, không rảnh chửi Nguyên Dục Tuyết nữa.
Âu Phục vẫn còn đang xoắn xuýt: "..."
Gã nghĩ vừa rồi mình còn gáy là dạy Nguyên Dục Tuyết, thế là lại càng xấu hổ, rất thấu hiểu cho tâm trạng trước đó của Tiểu Cao.
Mà Tiểu Cao sau một hồi chậm lụt cũng ý thức được khả năng bắn súng chuẩn tới đáng sợ của thiếu niên, thật đúng là nâng cao tiêu chuẩn.
Không phải là chị yếu, không thấy là cả Âu Phục, chủ nhân của những vũ khí này, cũng không dùng mượt được như Nguyên Dục Tuyết à.
Trước khi lồng phòng hộ cấp S của Âu Phục tan rã, họ đã kịp đóng đinh hầu hết thôn dân.
Tiểu Cao ngập ngừng, liên tục ngó sang Nguyên Dục Tuyết, cuối cùng phải hỏi: "Nguyên Dục Tuyết, 'thiên phú' của cậu là 'đao' thật à? Sao tôi thấy cậu..."
Chị cũng không nghĩ ra được từ để miêu tả, nói là "tàn bạo" thì cũng đúng, nhưng theo hình dung của chị thì... Thống trị sẽ chuẩn hơn.
Và còn đầy sức thu hút.
Nguyên Dục Tuyết đã nghe người chơi nhắc mấy lần từ "thiên phú", hiểu đại khái nghĩa của nó.
Nếu phải nói thì thiên phú của cậu đúng là không phải Phá Hồng Mông.
Phá Hồng Mông là vũ khí cơ bản nhất cậu có sau khi khung máy xuống cấp bị phá dỡ, những vũ khí có lực sát thương cao nhất đều đã bị gỡ bỏ. Thế là sau vài giây suy nghĩ, thiếu niên bình tĩnh lắc đầu.
"Không phải".
Tiểu Cao không biết phải nói gì, cảm thán: "Thật đáng sợ."
Câu này hoàn toàn mang nghĩa khen.
Âu Phục đã im thin thít từ nãy.
Khi lồng phòng hộ cấp S hoàn toàn tan rã, những con quái vật còn lại cũng không còn năng lực để phản kháng. Dù tốc độ của chúng có nhanh đến mấy, thế công có mãnh liệt như thế nào cũng không chống đỡ được vài phát súng nhẹ tênh của Nguyên Dục Tuyết.
Cậu chưa từng thất thủ, cứ thế lần lượt ghim từng người lên vách đá.
Tiểu Cao cõng người cá lên, còn tặc lưỡi.
Chị trả vũ khí cho Âu Phục, tuy là có tác dụng thật, nhưng dùng quá mệt, chị cũng chẳng hơi đâu để ghen tị nữa.
Nhưng đưa xong, liếc Âu Phục một cái, chị xấu tính nói: "Thôi ông cho Nguyên Dục Tuyết mấy thứ này luôn đi, cậu ấy giỏi vậy mà không dùng thì thật đáng tiếc."
Nguyên Dục Tuyết cũng đưa vũ khí cho gã, Âu Phục lại không nhận.
Gã vẫn đang sốc chưa tỉnh, lại thêm xuất phát từ tâm tư nào đó, tóm lại cũng đang suy nghĩ có nên cho Nguyên Dục Tuyết khẩu súng này không.
Đúng như Tiểu Cao nói, Nguyên Dục Tuyết gần như là thần xạ thủ, vũ khí kiểu này không nằm trong tay cậu thì thật đáng tiếc. Nhưng ban nãy gã định mở miệng đã bị Tiểu Cao cắt ngang cà khịa ---
Âu Phục tức giận lườm chị.
Tiểu Cao mở miệng trước, giờ gã đưa chẳng phải Nguyên Dục Tuyết sẽ cho rằng đây là ý tưởng của cô ta à?
Âu Phục quay đi, bực bội bảo thiếu niên: "Không biết cái bọn quái thai này có thoát được ra không, đang lúc nguy hiểm, cậu cầm dùng tiếp đi, đến khi nào không dùng nữa thì trả cho tôi."
Nguyên Dục Tuyết không biết nghiền ngẫm ẩn ý, tư duy và cảm xúc của con người luôn phức tạp, lòng và lòng vòng, đều là những lĩnh vực không liên quan gì tới cậu.
Thế là thiếu niên nghiêng đầu nhìn Âu Phục đã cõng người cá lên, thấy gã tỏ thái độ không muốn nói tiếp nữa thì yên lặng cất súng đi.
Đương nhiên cậu tự giải thích trong đầu là: Âu Phục nhờ mình giữ hộ.
Cậu tạm thời có quyền sử dụng.
Đám thôn dân, nhất là lão Béo cầm đầu đều dùng ánh mắt như muốn xé xác họ, căm tức nhìn ba người đi ngang qua mình.
Ông ta có giỏi mấy thì giỏi, người "phong ấn" ông ta lại là Nguyên Dục Tuyết. Ngoài tay chân ra thì cả đầu lẫn vai đều bị xuyên thủng, đóng chặt vào tường. Những người khác còn giãy giụa được mấy cái, ông ta thì cựa quậy cũng không nổi.
Nhưng bọn họ được Thần yêu thương, chắc chắn sẽ không chết.
Nhìn người chơi lần lượt rời đi, đôi mắt ti hí của Béo được lấp đầy bởi sát ý.
Tạm thời thoát khỏi sự truy sát của thôn dân, đám Nguyên Dục Tuyết cõng "mẫu thể" đi hết con đường dài dằng dặc, cuối cùng cũng thấy được bầu trời đêm bên ngoài.
Không khí mát lạnh tươi mới.
Vẫn đang là đêm khuya, ánh sáng cực kì yếu ớt.
Trên bầu trời đêm cũng chỉ lấm tấm vài ngôi sao ảm đạm.
Nơi họ đứng hiện giờ thực tế còn không sáng bằng hang động lắp đặt đèn điện kia, rất khác với tưởng tượng của "mẫu thể" về thế giới bên ngoài.
Nhưng khi những con người bị nuôi nhốt ấy ngẩng lên nhìn đêm tối, họ lại như bị ánh sao đâm vào mắt.