Vũ Khí Hình Người

Chương 296: Thôn Vàng Bạc (75)



Edit: Ry

Không thể nào.

Sâu dưới đáy lòng có âm thanh cực nhỏ thì thầm.

--- Tất cả đều có cùng ý nghĩ với Âu Phục.

Giống loài mà chỉ có ngoại hình còn giữ được đặc điểm cơ bản của con người, bản năng tư duy lại như thú vật thực thụ, sao có thể lấy được câu trả lời từ những người có nhận thức phát triển không đầy đủ này, sao có thể căn cứ vào ánh mắt họ, tái hiện toàn bộ chân tướng?

Đây chính là lí do mà những người này còn bình yên ở đây, không bị giết hại.

Nhưng kẻ hành hung thượng đẳng đó đã quên rằng, thú hoang cũng có bản năng bảo vệ thủ lĩnh của chúng, và bày tỏ ác ý của mình.

Những con người chưa từng được giáo dục này, thái độ khi đối mặt với thôn dân khác hoàn toàn với người chơi đã dẫn họ ra ngoài.

Rất khó nói là người kia hiểu được ý nghĩa bức tranh của Nguyên Dục Tuyết, hay là hiểu được lời nói cực kì thành khẩn và tôn trọng của Âu Phục. Sau vài giây ngắn ngủi, hắn bỗng đứng dậy, quay về phía một người ở trong số người chơi, há miệng ra gào "a a" như một con thú.

Giống tiếng động vật gầm gừ với thợ săn.

Thẳng thắn bày tỏ ác ý.

Tiểu Cao hiểu ngay, cười khẩy một tiếng rồi dứt khoát tránh sang bên. Thế là thiếu nữ hoàn chỉnh xuất hiện trước mắt mọi người, tất cả người chơi chứng kiến người kia hung ác gào lên với cô.

Nguyên Dục Tuyết cũng thuận theo đó nhìn sang.

Là Tiểu Tề.

Sắc mặt cô có vẻ còn tái hơn trước.

"Hắn thì biết cái gì?" Sau một thoáng hốt hoảng, cô càng thêm bình tĩnh, cau mày có vẻ rất khổ sở, tha thiết giải thích: "Hắn đâu có hiểu câu hỏi của mọi người, huống hồ chỉ cần dùng chút ám chỉ..."

Tiểu Tề còn chưa nói hết, những người đang nằm trên đất khóc lóc giãy giụa vì đau khổ và bất an bỗng lảo đảo đứng dậy. Mỗi người cầm vài thứ có thể nhặt được như sỏi đá hay cành cây, ném mạnh về phía cô, thể hiện rõ thù hằn.

Ngay cả khi bị lột da xẻo thịt họ cũng không biết phản kháng, lúc này lại phẫn nộ lạ thường, như đột nhiên hiểu ra trách nhiệm của mình, cố hết sức "lên tiếng" chỉ dẫn cho những người khác, trực tiếp tấn công!

Những cục đá nhỏ vụn, đất cát hay là những cành cây nhỏ khó mà ném trúng Tiểu Tề, mà dù có trúng thì cũng không hề hấn gì. Nhưng Tiểu Tề lại che mặt như sợ bị tổn thương.

Cô cau mày nhìn đám người đáng ghét này, ánh mắt rét lạnh, và... Chút đau buồn chưa một ai phát hiện.

Nguyên Dục Tuyết bỗng tiến lên. Cậu nhẹ nhàng đặt tay lên vai một người đang chực ném đá, ngăn cản hành động của hắn, khiến những người khác hiểu ra, nhao nhao ngừng tấn công, nhưng vẫn tiếp tục dùng cặp mắt quái dị căm thù nhìn Tiểu Tề.

"Đủ rồi".

Đây là điều mà hành động của Nguyên Dục Tuyết diễn tả.

Họ tôn kính cậu, nên họ nghe lời.

Nguyên Dục Tuyết đưa lưng về phía Tiểu Tề, tấm lưng chặn trước mặt cô mảnh mai xinh đẹp như vậy. Tiểu Tề có chút hoảng hốt, rõ ràng nhận thức được một điều, không khỏi cắn môi.

Đây không phải là cậu ấy bảo vệ cô.

Cô đã không còn cần được bảo vệ.

Tiểu Tề bỗng sợ, sợ Nguyên Dục Tuyết sẽ quay lại, sợ sẽ nhìn thấy vẻ chán ghét trên khuôn mặt cậu.

Nhưng từ khi bắt đầu, họ đã được định sẵn là kẻ thù.

Cho dù cô không muốn thấy cảnh đó, Nguyên Dục Tuyết vẫn sẽ quay lại.

Tiểu Tề đang nửa ngồi nên phải ngẩng đầu mới thấy được mặt Nguyên Dục Tuyết. Người kia rủ mi nhìn xuống, như một vị thần cao quý.

Thật khó hình dung đôi mắt ấy như thế nào.

Hờ hững, và quá mức phẳng lặng.

Tiểu Tề đã từng nghĩ sẽ thấy sự căm ghét hoặc là thù hằn vì bị phản bội ở trong đó, nhưng không có gì hết. Nguyên Dục Tuyết vẫn nhìn cô như bao lần trước đó, không hề thay đổi, lạnh nhạt không một chút cảm xúc.

Thế mà lại khiến cô càng thêm sợ phải lên tiếng.

Nguyên Dục Tuyết nghiêng đầu, động tác nhỏ này khiến vẻ mặt lạnh lùng có thêm chút tình cảm. Nhưng Tiểu Tề đang rất hoảng loạn, không thể thả lỏng để nghiền ngẫm.

Thiếu niên tới gần, con ngươi màu đen phản chiếu bộ dạng chật vật của cô.

Mà Tiểu Tề cũng thấy được câu trả lời trong đáy mắt Nguyên Dục Tuyết.

Tôi sẽ tin cậu.

--- Nhưng điều kiện tiên quyết là cậu không lừa tôi.

Cũng không làm những chuyện đó.

Lòng tin của Nguyên Dục Tuyết là thứ rất khó bị tước đoạt, ngay cả khi đối mặt với tình cảnh này, cậu cũng chọn lùi bước để người chứng kiến tất cả đưa ra phán quyết công bằng nhất.

Nhưng cô đã lừa cậu.

Tiểu Tề cười, cô bỗng thấy hối hận.

... Không biết là hối hận vì tới lúc này còn dối trá, phá hủy sự tin tưởng cuối cùng giữa họ, phá hủy tình đồng đội có thể nói là bền chặt. Hay là hối hận vì đã không kín đáo hơn, sắp xếp mọi chuyện hoàn hảo hơn.

Tiểu Cao nhăn mặt, chị nhận ra, nhưng chưa kịp vung vũ khí giết cô ta, một cơn gió thổi qua, Tiểu Tề giống như là bóng ma trở nên mờ nhạt, theo cơn gió đột nhiên biến mất.

Ngay trước khi hình người hoàn toàn tan biến, Tiểu Cao phản ứng cực nhanh dùng vũ khí muốn cố định cô ta tại chỗ. Tiếc rằng vẫn chậm một bước, lưỡi dao giao với cái bóng, đâm vào không khí.

Nguyên Dục Tuyết có cơ hội bắt Tiểu Tề, nhưng không biết vì sao cậu lại đứng im. Đôi mắt khép lại, đến khi mở ra, Tiểu Tề đã biến mất.

"Chết tiệt." Tiểu Cao chửi một câu.

Âu Phục nhìn mấy người họ, thấy Cửa Sổ cũng có vẻ bừng tỉnh thì không khỏi gãi mũi, xấu hổ giơ tay lên chen ngang: "Chờ chút."

"Mấy người đều biết gì đó đúng không." Âu Phục nói: "Có thể dành ra ba phút giải thích cho tôi - kẻ đáng thương bị xa lánh không nhận được bất cứ thông tin gì, chuyện này là sao được không?"

Việc khẩn cấp nhất bây giờ là tìm được A Đao mất tích và NPC quan trọng - thủ lĩnh người cá, nhưng trước khi tách ra tìm kiếm, Tiểu Cao cũng không ngại bớt chút thì giờ mở mang đầu óc cho Âu Phục.

Chị liếc gã một cái, thở dài: "Trước đó tôi với A Đao cùng đi thăm dò thôn Âm, những gì chúng tôi gặp phải ở đó đều là thật, không dối trá hay giấu giếm gì hết."

"Những gì tôi thấy là A Đao khăng khăng đòi vào trong 'mộ', sau đó trộm mất bảo vật, hại cả ba bị đuổi giết."

"Những gì A Đao thấy cũng là thật. Hắn thấy là 'tôi' khăng khăng đòi vào trong, sau đó dẫn tới sự cố về sau."

"Rõ ràng chúng tôi đi cùng nhau lại có hai trải nghiệm hoàn toàn khác biệt, đáng lẽ phải cho rằng bản thân mới là đúng, chất vấn lẫn nhau..." Tiểu Cao chầm chậm nói.

Âu Phục không ngừng gật gù, nghĩ trong đầu đây chẳng phải là cảnh họ đã chứng kiến sao, hai người đánh nhau.

Tiểu Cao thở dài: "Đấy là nếu như bọn tôi không phải là đồng đội cố định."

Âu Phục: "..."

Đệt.

Thật ra cũng không khó để tưởng tượng, nếu A Đao và Tiểu Cao đều nói sự thật thì đây chính là kế ly gián đơn giản và hiệu quả nhất.

Chỉ cần là hai người chơi bất kì, có thể không đến mức nóng nảy đánh nhau ngay hay trở thành kẻ thù, thì dù có hóa giải "hiểu lầm", họ vẫn sẽ có khúc mắc nhất định.

Nhưng xui thế đấy, phó bản lại chọn trúng hai người ngay từ đầu đã cùng một đội, những người đã thề sống chết cũng luôn tin tưởng nhau.