Vũ Khí Hình Người

Chương 328: Khách Sạn Tránh Tai Ương (3)



Edit: Ry

Những người khác nhìn về phía y.

"Mà là... 'Lựa chọn'." Số 3 nói: "Lựa chọn kiểu khách nào có thể giúp, có thể nhận được đánh giá cao, có thể giúp chúng ta nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ chính. Loại khách nào sẽ là bẫy, chỉ cần đồng ý sẽ là ---"

Y thoáng ngừng lại, hờ hững đẩy kính, đôi mắt lạnh lẽo vô cảm.

"Đường chết."

Có lựa chọn đồng ý hoặc từ chối, nhưng nói trắng ra là phải tìm "quả hồng mềm để bóp".

Cho dù khách biến thành lệ quỷ trở lại đòi mạng thì... Người chơi bọn họ gặp quỷ còn chưa đủ nhiều hả? Toàn là dân liếm máu mũi đao, lấy đâu ra chuyện sợ ngược sợ xuôi như vậy.

Thật ra Số 3 nói rất đúng, nhưng Số 1 ngứa mắt y nên cau mày cố tình gây sự ---

"Anh nói đúng."

"Nhưng vấn đề ở đây là cái logic 'lựa chọn' của anh không thành lập được. Anh đủ mạnh thì khách có yêu cầu gì cũng có thể thỏa mãn, lệ quỷ như thế nào cũng giết được, đúng không." Số 1 chớp mắt, cong môi cười, ngũ quan sắc nét hiện lên vẻ tuấn tú mà tà khí: "Chỉ cần có sức mạnh tuyệt đối, những thứ anh nói đều không phải vấn đề."

Không khí lại bốc lên mùi thuốc súng.

Số 3 vẫn lạnh tanh, rõ là kiểu người không giỏi hòa hợp với tập thể. Y ghét bỏ nhìn Số 1, nửa ngày sau mới nói bằng vẻ trào phúng.

"Vậy rửa mắt mà đợi."

"Thôi mà." Bé Năm khẽ giật tay áo Số 3, dè dặt dùng giọng nói trong veo của mình hòa giải: "Đừng cãi nhau nữa mà. Hai người đều đúng."

"Xì." Số 1 lại rất không nể mặt cười một tiếng, không hề cảm kích hành vi của thiếu nữ.

Bé Năm sợ hãi nhìn gã, tiếp tục trốn sau lưng Số 3.

Mà Số 3, không biết là nghĩ cái gì, lại ngậm miệng thật, duy trì điệu bộ lạnh nhạt.

Ông Chú hơi xấu hổ, vừa lau trán vừa nói: "Tôi nghe quản lý bảo là có khách vào ở rồi đúng không? Vậy lí do người đó thuê phòng ở đây là ---"

Nguyên Dục Tuyết thản nhiên nói: "Nhặt tiền."

"Khách hàng tên Vương Kiện, 41 tuổi, nam. Nguyên nhân thuê phòng là nhặt tiền. Đây là toàn bộ thông tin ông ấy điền trong sổ đăng kí."

Ông Chú thân thiện và cảm kích cười với Nguyên Dục Tuyết.

Số 3 nói: "Thông tin như vậy chưa đủ."

Bé Năm cũng hỏi: "Vậy phải làm sao giờ? Chúng ta đi đâu điều tra đây?"

"Tới cửa." Số 3 nói.

" --- Hỏi thẳng luôn."

"Hỏi ông ấy."

Nguyên Dục Tuyết và Số 3 nói cùng lúc. Giọng cả hai đều thiên lạnh, chồng lên nhau khiến Số 3 khựng lại, liếc thiếu niên một cái, giơ tay đẩy kính.

Phương án giải quyết hai người đưa ra lại rất nhất trí và trực tiếp.

Tạm thời họ và khách hàng vẫn cùng phe, khách không cần phải giấu giếm họ, nên tới phòng người ta hỏi là được.

Lỡ không hỏi thêm được thông tin gì mới thì đi điều tra tiếp vẫn kịp.

Có lẽ là do vừa rồi Nguyên Dục Tuyết đưa ra ý kiến, hoặc là Số 3 vẫn còn nghi ngờ cậu. Y liếc Số 1 và Nguyên Dục Tuyết, nói luôn: "Không cần tất cả cùng đi, sẽ khiến khách hàng cảnh giác. Tôi với... Nguyên Dục Tuyết đi được rồi."

Lần đầu tiên y gọi tên thiếu niên, cái tên thốt ra khỏi miệng rất tự nhiên.

"Tôi với cậu ấy cùng đi."

Số 1 có vẻ không đồng ý, như thể chỉ cần ra khỏi tầm mắt gã, cái tên Số 3 trông rất lưu manh giả danh trí thức này sẽ ăn thịt Nguyên Dục Tuyết vậy. Nhưng gã còn chưa kịp phản đối hay tự tiến cử, Nguyên Dục Tuyết đã đồng ý.

"Được." Thiếu niên nói, hàng mi dài rủ xuống thật ngoan, thật dễ bị bắt nạt.

... Nguyên Dục Tuyết cũng đồng ý rồi, Số 1 không cam lòng mím môi.

Hai người nhanh chóng đi tới phòng số 1024, số phòng là do Số 1 cung cấp, gã là người mang hành lý lên cho khách.

Vị trí của căn phòng này không được tốt lắm.

Nó nằm ở cuối hàng lang tầng thứ nhất, về mặt chữ chính là "căn phòng cuối cùng".

Số 3 quan sát xung quanh, im lặng không nói gì.

Đèn hành lang lờ mờ, trần ở tầng 1 cũng thấp, lại thêm phòng ở đây được bố trí san sát nhau, sàn còn phủ thảm đỏ, tường lại dán đầy hoa văn li ti đan xen. Tất cả ghép lại tạo nên cảm giác chóng mặt ngột ngạt vô cùng, hoàn cảnh cực dễ làm người ta bất an.

Trên hành lang, cứ vài bước chân sẽ thấy một bức tranh vẽ chân dung.

Không hiểu tại sao lại là tranh chân dung, mà còn không phải là vẽ nhân vật nổi tiếng, không nhận ra được danh tính người trong tranh.

Họ đoan trang đứng đó, trên môi là nụ cười. Kĩ thuật vẽ của mấy bức tranh này không có gì cao siêu, nhưng miêu tả rất chân thực, cẩn thận, tỉ mỉ sắc nét như là ảnh chụp. Tạo cảm giác những nhân vật này đang đứng trong tranh, chăm chú nhìn người chơi.

Số 3 lại không cho rằng đó là ảo giác.

Y biết trong mấy cái phó bản kiểu này, tranh chân dung tám chín phần mười sẽ có quỷ, chẳng qua chưa phải lúc chúng nó ra thôi. Y bình tĩnh ghi nhớ vị trí phân bố của các bức tranh, sau đó dẫn theo Nguyên Dục Tuyết tới gõ cửa.

"Xin chào, phục vụ phòng đây ạ."

Không ai trả lời.

Số 3 cau mày.

Lúc này Nguyên Dục Tuyết bên cạnh y cũng nói: "Xin chào, phục vụ phòng đây ạ. Chúng tôi là nhân viên tiếp đón số 222 và số 003."

Lần này thì bên trong mới có động tĩnh.

Giọng của người đàn ông ngay sát gần, nghe như là dán mặt vào cửa phòng, ồm ồm xuyên qua cánh cửa với sự run rẩy đề phòng.

"Tôi không gọi phục vụ phòng."

Số 3 phản ứng rất nhanh: "... Đây là dịch vụ cố định của khách sạn chúng tôi. Để khách hàng có trải nghiệm tốt, chúng tôi sẽ kiểm tra toàn diện đồ đạc thiết bị trong phòng để đảm bảo không có trục trặc."

Tính cảnh giác của người kia lại rất mạnh, nói ngay: "Tôi không cần. Các người đi đi. Nếu cần tôi sẽ gọi điện."

... Có vẻ không dễ nói chuyện cho lắm, Số 3 nghĩ.

Y đắn đo có nên cứ thế này hỏi luôn nguyên nhân đối phương tới thuê phòng không, cũng không phải là không được, nhưng không thấy mặt thì không thể quan sát biểu cảm để biết liệu ông ta có nói dối không, cũng không tiện dùng vài kĩ xảo moi thông tin. Số 3 chực mở miệng, lại thấy Nguyên Dục Tuyết đặt tay lên tay nắm cửa.

Ống tay áo hơi được kéo lên để lộ phần da cổ tay trắng vô cùng, rất bắt mắt. Y thấy cậu hơi dùng sức, gân xanh nhàn nhạt và xương cổ tay cũng hiện rõ hơn, càng dễ khiến người ta mơ màng. Trong ánh mắt có phần ngẩn ngơ của Số 3, Nguyên Dục Tuyết hình như dùng chút kĩ xảo. Không biết cậu làm gì, nhưng "cạch" một tiếng ---

Khóa cửa đã hỏng.

Cánh cửa hở ra một cái khe.

Số 3: "."

Người đàn ông đứng sau cửa hiển nhiên không ngờ chuyện này. Ông ta giật bắn mình, lảo đảo lùi lại, sau khi nhận ra thì kích động quát: "Các người! Các người làm cái quái gì thế hả! Tự tiện vào phòng tôi, tôi muốn khiếu nại, khiếu nại ---"

Ông ta cho rằng nhân viên có thẻ mở phòng, có thể quét lên chip gắn trên cửa. Nguyên Dục Tuyết lại bình tĩnh nói: "... Không. Đây là nội dung kiểm tra theo thông lệ của chúng tôi. Xem ra cửa phòng của ngài không kiên cố lắm, như vậy rất nguy hiểm, có khả năng tạo thành sự cố và gây tổn thất tài sản."

Số 3: "..."

Nói sao nhỉ, Nguyên Dục Tuyết không nói dối, nếu có người thường ở đây thì chắc cũng cho rằng lúc kiểm tra cậu mới phát hiện vấn đề. Nhưng Số 3 thấy rất rõ, đúng là trục trặc thật, nhưng là trục trặc Nguyên Dục Tuyết tạo ra ngay trước mắt y ---

Mà cái "trục trặc" này có vẻ tạo thành đả kích rất lớn với Vương Kiện.

Cửa hỏng...

Không biết ông ta nghĩ cái gì, khuôn mặt sau khe cửa nhanh chóng trắng bệch, nhăn nhó khó coi.

Vừa sợ hãi, cũng vừa phẫn nộ.

Sau đó khuôn mặt kia dần đỏ chót, hốc mắt cũng đỏ, nhìn chằm chằm nhân viên ngoài cửa, bắt đầu cáu giận: "Mày, khách sạn chúng mày làm ăn cái kiểu gì thế hả! Vấn đề an toàn cơ bản nhất cũng không làm được, còn trục trặc như thế, cửa cũng hỏng! Tôi, tao, tao... Tao muốn khiếu nại!!"

Nguyên Dục Tuyết nói tiếp: "Có thể sửa ạ."

"Thưa quý khách, chúng tôi sẽ cung cấp dịch vụ bảo đảm an toàn cho ngài, còn kiên cố hơn cả cửa phòng này. Bất cứ khi nào ngài cần, chúng tôi sẽ luôn có mặt, bảo vệ an toàn cho tính mệnh và tài sản của ngài."

Thiếu niên ngẩng cao đầu, đôi mắt đen láy nghiêm túc nhìn Vương Kiện.

Ánh mắt cậu quá bình thản, đôi mắt xinh đẹp mê người hoàn toàn khác với những bộ phận còn lại trên khuôn mặt. Ai bị thiếu niên nhìn chằm chằm như vậy cũng cảm thấy thỏa mãn lạ thường... Vô thức tin tưởng vào cảm giác an tâm cậu mang lại.

Giống như trên thế giới này không có ai xứng đáng để giao phó hơn cậu.

"Tôi sẽ dùng hết khả năng của mình."

"Trước khi tôi ngã xuống, đảm bảo ngài sẽ không phải chịu bất cứ tổn thương nào."

Giọng thiếu niên đều đều vô cảm như chỉ đang đọc lời tuyên thệ trong nghi thức rập khuôn nào đó.

Nhưng những lời ấy lại khiến người ta cảm thấy chân thành tha thiết, đồng thời bị đả động. Vương Kiện không còn bén nhọn như vừa rồi, sự bài xích với người ngoài cũng tan rã đôi chút. Ông ta nhìn vào mắt Nguyên Dục Tuyết, bỗng có cảm giác xấu hổ như là đứng giữa nền tuyết dưới vầng trăng, bị ánh trăng tinh khiết chiếu rọi tới trần trụi.

Khe cửa mở lớn hơn một chút.

Người đàn ông trung niên trông rất mệt mỏi, quầng mắt thâm sì, áo quần cũng xộc xệch, rất là nhếch nhác luộm thuộm. Ông ta thế mà lại chủ động nói xin lỗi, bứt rứt bảo: "Xin, xin lỗi cậu. Gần đây cuộc sống của tôi tệ quá nên tính tình hơi nóng nảy..."

Ông ta cúi đầu, lẩm bẩm.

Số 3 đứng nhìn... Nhìn thế là đủ rồi.

Y còn tưởng Nguyên Dục Tuyết là người lạnh lùng, không ngờ... Miệng lưỡi lại lươn lẹo như vậy, mà còn diễn rất chân thành tha thiết, như thể cậu ta thật sự sẵn sàng hi sinh vì khách hàng chứ không phải vì nhiệm vụ vậy.

Chỉ mấy câu đã khiến người ta mở cửa lòng, khiến một vị khách xa lạ cũng đổi phe, trở nên phối hợp.

Số 3 đẩy kính.

Y phát hiện Nguyên Dục Tuyết rất không đơn giản.

Không chỉ giỏi quan hệ xã giao, mà còn có một lực hấp dẫn kì lạ. Nếu không thì sao ánh mắt y cứ không kiềm được cứ dán vào Nguyên Dục Tuyết như vậy?

Số 3 không biết, Nguyên Dục Tuyết không phải kiểu người chơi giỏi quan hệ với NPC như y tưởng tượng, hay là kiểu mạnh vì gạo, bạo vì tiền diễn như thật kia.

Những gì cậu nói đều là thật.

Cậu là người máy chiến đấu.

Cậu sinh ra là để bảo vệ con người, cho đến khi hoàn toàn "tử vong" mới thôi.

Tác giả có lời muốn nói:

Nguyên Dục Tuyết: . Nghề cũ ấy mà

(thề luôn, trăm hay không bằng tay quen đó)