“Thưa chủ nhân, ta chưa từng thử nên ta không thể biết được có tồn tại cái bẫy nào hay không.”
Tiếng Long Ma lại vang lên: “Nói chung là nếu như muốn dẫn động được ý chí ẩn chứa bên trong sân tu luyện này thì phải đổ máu.”
Nghe vậy, trong lòng Lâm Lăng chùng xuống.
Ngay cả Long Ma cũng không rõ mà hắn lại đi thử thì cũng có chút nguy hiểm nhưng nếu không thử thì những cố gắng trước đó của hắn đều tan thành bọt nước.
Nghĩ vậy, Lâm Lăng cắt cổ tay mình để máu chảy xuống tế đàn.
Vù!
Khi máu đỏ dần nhuộm tế đàn, số máu đó đã bị hấp thụ chỉ trong nháy mắt. Một lúc sau, đột nhiên tế đàn dưới chân Lâm Lăng phát ra ánh sáng màu đỏ tạo thành một đồ đằng màu đỏ khổng lồ. Hình dáng của nó chính là dáng vẻ của Viêm Ma.
Ngay sau đó, Lâm Lăng còn chưa kịp phản ứng thì ánh sáng màu đỏ đột nhiên phóng lên cao và nuốt chửng hắn.
Ầm!
Đột nhiên một luồng sát khí cực kỳ hung ác xông thẳng vào đầu Lâm Lăng. Tiếp đó là sự đè ép khủng khiếp vào linh hồn của hắn!
“Gào!”
Tâm trí Lâm Lăng chấn động kịch liệt, hắn đang định dùng Võ ý Luân Hồi chống lại thì tiếng gào thét đinh tai nhức óc vang lên.
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Lăng gàn như ngã quỵ vì sốc và choáng váng.
Chẳng lẽ đây là tàn niệm của cường giả Viêm Ma?
Sự cố xảy ra bất ngờ này khiến trong lòng Lâm Lăng cảm thấy kinh hãi. Hắn có thể cảm nhận rất rõ rằng ánh sáng màu đỏ xông thẳng vào tâm trí hắn ẩn chứa ý chí cực kỳ kh ủng bố! Nó cuồn cuộn giống như sóng thần.
Trong lúc còn đang kinh ngạc, Lâm Lăng cảm thấy linh thức trong đầu mình chấn động kịch liệt.
Ầm!
Ngay sau đó, vô số cảnh tượng vụn vặt xuất hiện trong đầu hắn. Những cảnh tượng vụn vặt này đều rất chân thật. Hơn nữa, mỗi cảnh tượng đều có sự xuất hiện của chủng tộc Viêm Ma. Vô số Viêm Ma cầm một chiếc liềm dài dưới bầu trời được bao phủ bởi lớp sương mù đỏ sẫm.
Trong đó có một cảnh tượng khiến Lâm Lăng chú ý tới. Hai bên đang giao tranh với nhau trên mảnh đất cằn cỗi. Một bên trong đó chính là đội quân của Viêm Ma. Bên còn lại là một chủng tộc thần bí, thân hình bọn họ rất vạm vỡ với cặp sừng sắc nhọn trên đầu nhưng khuôn mặt lại mơ hồ không rõ toát ra hơi thở cường đại đến mức nghẹt thở.
Dùng linh thức để tìm kiếm, tầm nhìn của Lâm Lăng dần thay đổi và hắn thực sự bước vào bên trong thế giới đó.
Đứng trước đội hình Viêm Ma là một bóng người cường tráng màu đỏ sậm. Vị cường giả Viêm Ma kia cầm thanh kiếm dài trong tay, mặc một bộ áo giáp màu đỏ sậm, mái tóc dài đến thắt lưng và có ánh mắt rất dữ tợn. Khí thế ngời ngời như thế này rõ ràng là thủ lĩnh của đoàn quân Viêm Ma.
Lâm Lăng trông thấy bóng người vạm vỡ kia có chút kiêu ngạo. Không biết vì sao càng nhìn kĩ thì trong lòng Lâm Lăng lại càng cảm thấy kỳ quái giống như đang đối mặt với ngọn núi cao chót vót!
“Hơi thở của Viêm Ma này rất giống với ý chí tàn niệm ở trong tế đàn…”
Lâm Lăng cảm thấy hơi thở của hai người rất giống nhau!
Trên mặt đất hoang vu, quân trận hai bên đang giằng co với nhau, trong không khí tràn ngập khí thế sát phạt giương cung bạt kiếm!
“Những tên đó là chủng tộc gì?”
Ánh mắt Lâm Lăng hơi đanh lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào nhóm cường giả chủng tộc khác đối diện với quân đội Viêm Ma.
Trên đầu mỗi người đều có sừng nhọn, trên lưng có đôi cánh ánh sáng, cả người được một vòng sáng trắng bao quanh.