Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1030



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhưng mà, tâm tình của Lâm Lăng bên này lại không gì có thể diễn tả được, mơ hồ có một loại cảm giác bị áp bức.  

"Tuy rằng Phần Thiên Hỏa Lô này trấn áp thần hồn, nhưng chỉ cần không có mở phong ấn ra thì vẫn có thể sử dụng." "Bây giờ bổn vương sẽ đem phương pháp sử dụng nó truyền lại cho ngươi."  

Vừa dứt lời, Viêm Ma Vương chỉ một ngón tay ra tạo thành một vệt hồng mang trong nháy mắt bạo xạ ra trực tiếp xẹt vào thân thể Lâm Lăng.  

Trong lòng Lâm Lăng kẽ suy tư, các loại thủ pháp khống chế của Phần Thiên Hỏa Lô đều hấp thu.  

"Di nguyện của bổn vương coi như đã xong, vĩnh biệt."  

"Ha ha ha ha ——"  

Sau đó, khu vực này đột nhiên vang lên tiếng cười điên cuồng của Viêm Ma Vương.  

Với khí thế mạnh mẽ và mênh mông, thật là cho mình là nhất!

Trên đàn tế.  

Cùng với tiếng cười của Viêm Ma vương đột nhiên ngừng lại, bầu không khí nhất thời trở nên im lặng.  

Lâm Lăng nhìn Phần Thiên Hỏa Lô trong hầm, tuy nói lấy được vật chí bảo như vậy nhưng tâm tình của hắn vào thời khắc này đừng nói là không có chút mừng rỡ nào, trái lại còn cảm thấy bất đắc dĩ.  

Sau đó hai bàn tay hắn đánh ra một ấn quyết bắn về phía Phần Thiên Hỏa Lô.  

Ông!  

Thoáng chốc, Hỏa Lô lay động nhỏ rồi đột nhiên bay lên.  

Chậm rãi xoay tròn, hình thể của nó nhanh chóng co rút lại, biến to áng chừng khoảng bàn tay.  

Ngón tay Lâm Lăng khẽ ngoắc, Phần Thiên Hỏa Lô trong nháy mắt hóa thành tia sáng màu đỏ, bay lên trên lòng bàn tay hắn.  

Chợt hắn thay đổi ý niệm, không biết năng lực hệ thống có thể trấn áp thần hồn nhốt trong Phần Thiên Hỏa Lô hay không.  

“Hệ thống, cái thứ gọi là không gian trữ vật cũng có thể duy trì trạng thái trước đó chứ?”  

Lâm Lăng thử dò hỏi.  

“Trong không gian trữ vật cho dù là vật phẩm gì cũng đều có thể bảo trì được hình dạng trước đó bất biến.”  

Rất nhanh sau thanh âm điện tử máy móc của hệ thống chợt vang lên.  

Nghe vậy đuôi lông mày của Lâm Lăng hơi nhếch lên.  

Nếu là như vậy chỉ cần hắn cố gắng tận lực không dùng không động thì có thể bình an vô sự.  

Có điều tình huống này có lợi nhưng cũng có hại.