Cú tập kích đột nhiên xảy ra khiến ánh mắt Lâm Lăng đanh lại, tầm mắt nhìn quét về phía sau.
Chỉ thấy kẻ tập kích Trần Tấn chính là võ giả tộc Man Thạch trước đó từng tranh cãi trên tế đàn. Lúc này tay tên kia đang nâng một thanh trường đao răng cưa, cả người tỏa ra khí tức hùng mạnh mà hung hãn.
Hai võ giả tộc Man Thạch còn lại cũng lấy ra vũ khí kiếm và rìu.
Lúc này những người dự thi xung quanh lại không có tâm trạng xem náo nhiệt, ai cũng thờ ơ sôi nổi lao xuống chân núi. Lúc này đã gần tới chạng vạng, bọn họ đều biết rõ đêm tối buông xuống sẽ xuất hiện nguy hiểm, phải mau chóng tìm được nơi ẩn núp.
Nếu không thì hậu quả khó có thể tưởng tượng.
“Cần hỗ trợ không?” Khóe miệng Lâm Lăng nhếch lên một độ cong, nhìn Trần Tấn và dò hỏi.
“Chờ ta một lát là được.” Trần Tấn lạnh nhạt nói, cũng không để Lâm Lăng trợ giúp.
“Được.” Lâm Lăng thản nhiên cười, sau đó lập tức bay lên trời.
“Tiểu tử, vừa rồi ở bên ngoài nên không làm gì ngươi, nhưng không phải là ta sợ ngươi.” Võ giả tộc Man Thạch cầm đầu hung ác mà nhìn chằm chằm Trần Tấn, cười dữ tợn và nói: “Tới nơi như thế này thì đã không còn nhiều quy tắc cứng ngắc nữa đâu!”
“Chịu chết đi!”
Tiếng nói vừa dứt, trường đao trong tay hắn ta mang theo một gợn sóng sức mạnh kh ủng bố, lại bổ về phía Trần Tấn lần nữa.
Hai gã võ giả tộc Man Thạch còn lại cũng giơ kiếm rìu lên, cùng bao vây công kích đến.
“Không có quy tắc hạn chế cũng rất hợp ý ta!” Trần Tấn hừ lạnh một tiếng, ngay khi Ma Anh trong cơ thể được kích hoạt, ma khí màu đen nồng đậm đến mức tận cùng đột nhiên bùng nổ.
Ma khí cuồn cuộn như nước, như trực tiếp hình thành một Hắc Ám Lãnh Vực quanh thân Trần Tấn, chỉ trong giây lát, nó đã bao phủ ba tên võ giả tộc Man Thạch đang xông tới vào bên trong.
Qua chừng một lát sau.
“A! A! A!!” Ba tiếng kêu thảm thiết thê lương cùng vang lên, Hắc Ám Lãnh Vực chợt tiêu tán.
Tiếp theo, tam bộ xác khô lập tức ngã xuống mặt đất, đó chính là ba gã võ giả tộc Man Thạch vừa rồi, nhìn thi thể thì rõ ràng đã bị Trần Tấn vận dụng võ học cắn nuốt của Ma tộc để hút khô.
Uy lực cắn nuốt này không thua kém gì [Thôn Phệ Tinh Không] của Lâm Lăng, tất cả chức năng của sự sống đều bị cưỡng chế hấp thụ!
Trần Tấn đứng trên không trung, quanh người quanh quẩn ma khí màu đen nhè nhẹ, đợt cắn nuốt vừa rồi khiến dao động khí tức trên người hắn ta tăng lên không ít.
“Xem ra ngươi đã thích ứng thân thể nhân loại này rồi.” Thấy tình cảnh này, Lâm Lăng thản nhiên nói.
“Ừ, tuy thể chất nhân loại nhỏ yếu, nhưng lại rất lực tương tác rất lớn đối với linh khí thiên địa, đúng là trăm sông đổ về một biển.” Khóe miệng Trần Tấn nhếch lên một ý cười: “Thực lực hiện tại của ta còn mạnh hơn hình thể Thiên Ma sáu cánh trước kia.”
Hắn ta cảm nhận được năng lượng cuồn cuộn trong cơ thể, tự tin nói: “Hiện giờ, cho dù gặp phải cường giả Thiên Ma tộc tám cánh thì ta cũng có khả năng đánh một trận.”
Nghe vậy, sắc mặt Lâm Lăng hơi rung động. Từ khi xuyên đến thời đại này, hắn chưa từng thật sự giao thủ với Trần Tấn, thật ra Lâm Lăng cũng không thể đánh giá được thực lực hiện giờ của hắn ta.