Đối với điều này Lâm Lăng cũng không có lưu ý mấy.
Dù gì thì đã thoát khỏi được phạm vi công kích của tuyết quái cánh tay đao rồi, tạm thời không cần nó.
Chợt ánh mắt hắn nhìn lên, thấy đại địa trắng xóa, bông tuyết bay tán loạn, lúc này đây không biết phải đi đến bao lâu mới tới được điểm cuối. Chỉ hi vọng đừng xuất hiện quái vật gì ngăn cản bước tiến nữa.
“Lâm Thiên, cỗ phù khôi của ngươi có thể bay sao? Làm sao có thể như thế được?”
Từ đằng sau, bước chân Lạc Hằng đuổi tới có chút ngạc nhiên dò hỏi.
Nghe vậy Lâm Lăng cũng không suy nghĩ gì nhiều.
“Có lẽ năng lượng của nó không phải là linh khí thiên địa.”
Lâm Lăng cười nhạt nói.
“Không phải linh khí thiên địa sao?”
Lạc Hằng càng thêm tò mò, ánh mắt kinh ngạc nhìn Lâm Lăng. “Vậy thì là gì chứ?”
“Bí mật kỹ thuật được kế tục, xin lỗi nhé.”
Lâm Lăng cũng không biết nói dối kiểu gì, tùy tiện tìm cái lí do thoái thác.
Nghe thấy, vẻ mặt Lạc Hằng nhất thời ngạc nhiên.
Đối với điều này hắn cũng không tiện tiếp tục hỏi tới cùng.
“Có gì muốn nói thì trước tiên cứ ra khỏi khu tuyết địa này rồi lại bàn.”
Vì thời gian gấp gáp, thời khắc này Trần Tấn đã không bình tĩnh giống như lúc trước nữa, bắt đầu giục.
Sau đó thân hình bọn họ khẽ động, đi tới chỗ sâu nhất bên trong tuyết địa, nhanh chóng lao đến.
Lúc này không gặp bất cứ sự ngăn cản của quái vật nào hết. Toàn bộ quá trình ngoài việc hạn chế bay ra thì hầu như đều thông suốt.
May mà trước đó bọn họ ở nơi rồng ẩn nấp đã thu hoạch không ít thiên tài địa bảo.
Tùy tiện ăn hai quả Thiên Linh, năng lượng tiêu hao lúc đi đường rất nhanh đã được bổ sung lại.
Cứ như vậy cho đến sáng sớm hôm sau. Ba người Lâm Lăng bọn hắn cuối cùng cũng ra khỏi đám tuyết địa.
Tiếp đến trong tầm mắt mà một mảnh núi non cực kỳ bát ngát.
Ở phía xa có một ngọn núi cao nhất đồ sộ nhất đang đứng sừng sững.
Thân núi vô cùng quái dị, trên đó xuất hiện đầy đài chiến đấu. Từ trên xuống dưới, nếu đếm kĩ càng cũng phải trăm đài!
Không nghi ngờ nữa, giải đất tọa lạc ở trung tâm núi lớn hùng vĩ này chính là chiến trường của Chủng Tộc Thiên Tư Bảng lần này.
Người có thể đạt đến đỉnh núi tất nhiên chính là người ưu tú nhất trong tất cả các chủng tộc Thiên Kiêu*. (Tên gọi chung của tất cả các chủng tộc).
Lên voi hay xuống chó đều xem trận chiến này!
“Cuối cùng cũng tìm được rồi.”
Nhìn đài chiến đấu trên ngọn núi phía xa xa kia, ánh mắt của đám Lâm Lăng đều dâng lên một vẻ cuồng nhiệt.
Đoạn đường gian khổ này cuối cùng cũng không uổng phí công sức rồi.
Có điều tiếp đó cũng không phải là thời khắc hưởng thụ, mà khổ chiến thực sự mới bắt đầu.