Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1202



Ở giữa không trung, Lâm Lăng vận chuyển linh lực toàn thân, tốc độ tăng lên tới cực hạn.  

Ở phía sau, một nhóm những bóng đen lớn đang đuổi theo không bỏ.  

Như thể bị địch truy sát vậy, bất luận là ai thì tâm thái cũng ít nhiều bị chịu một chút ảnh hưởng.  

Quá trình chạy trốn đó Lâm Lăng nghiễm nhiên đã mất đi phương hướng, không nghi ngờ là đã đi ngược lại với khu vực Đông Huyền Châu.  

Dưới tình huống như này cho dù đổi lại phương hướng cũng đã không kịp nữa.  

Một khi đến trễ, tất sẽ bị các võ giả tộc Thiên Ma này bao vây giết hại.  

Đến lúc đó muốn chạy trốn chỉ sợ đã không còn dễ dàng như vậy.  

Hơn nữa Lâm Lăng cũng không thể xác định cái Ma Hoàng kia có phải lại phái tới một mớ thủ hạ đến không.  

Cho nên bất kể là trường hợp nào cũng đều không thích hợp để chiến đấu.  

Trong lòng thầm nghĩ lại, Lâm Lăng đột nhiên thi triển ra từng bóng ma ảnh phân thân, trực tiếp bay tứ tán trên không trung.  

Số lượng nhiều bít bùng như thế này thoáng chốc đã nhiễu loạn mục tiêu của đám võ giả tộc Thiên Ma phía sau.  

Chiêu này mặc dù không thể triệt để loại bỏ được tất cả kẻ địch nhưng cũng có tác dụng không bị kìm chân lại.  

“Tên nhóc này quả thật là một tên giảo hoạt!”  

Nhìn thấy Lâm Lăng vận dụng một thủ thuật che mắt như vậy, tên cường giả Thiên Ma mười cánh dẫn đầu kia ánh mắt lạnh lùng rốt cục cũng dâng lên một sự tức giận.  

“Một phân thân cũng không được để lọt mất, tách ra đi!”  

Nhìn mười mất tên ‘Lâm Lăng’ dường như nhìn giống nhau như đúc kia, hắn ta không còn cách nào chỉ đành hạ lệnh như vậy.  

Vù vù vù…!!!  

Trong thoáng chốc, mấy trăm tên võ giả tộc Thiên Ma nhanh chóng tứ tán, chia làm hơn mười đội ngũ nhỏ, đuổi sát đối ứng cùng với ma ảnh phân thân.  

Nhưng bọn chúng vẫn không hề phát hiện ra, Lâm Lăng hiện giờ đã mặc Chiến Y Nghĩ Nhân để thu nhỏ thân thể giống như một hạt cát. Đồng thời cấp tốc hạ xuống dưới đất, trốn sâu trong khe hở của một tảng đá lớn.  

“Cuối cùng cũng cắt đuôi được bọn họ rồi.”  

Ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đang tách ra một đống những bóng đen, Lâm Lăng không khỏi thầm thở phào nhẹ nhõm.  

Ước chừng trong giây lát.  

Xác định không có bất kì điều dị dị thường, Lâm Lăng mới nhảy ra từ trong khe đá.  

“Linh bảo kì lạ quá, không ngờ lại có thể thu nhỏ được cơ thể.”  

Nhưng mà lúc này một âm thanh lạnh như băng đột ngột vang lên.  

Tim Lâm Lăng như muốn nhảy dụng, ngay tại chỗ tìm kiếm giọng nói đó.  

Nhìn thấy trên không trung cách đó không xa có một luồng quang ảnh màu trắng, đang đứng trên không trung, ánh mắt lạnh lùng nhìn chăm chú vào hắn.  

Tên đó Lâm Lăng không hề lạ gì, chính là Hồ Vĩ Ngụy Thần Tộc lần đầu gặp ở một tháng trước.  

“Chuyện vừa nãy hắn ta đều nhìn thấy rồi sao?!”