Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 1518



Vừa nghe lời này, tinh thần của đông đảo cao thủ Trần gia lập tức rung lên.  

“Bày trận!”  

Trước sự dụ hoặc này, tất cả cao thủ Trần gia đều xúc động, bọn họ lập tức giống như chim ưng chụp mồi, tất cả đều lao thẳng về hướng Lâm Lăng.  

Đồng thời, một ngọc giản phù văn cũng được kích hoạt, đột nhiên xuất hiện rồi dần hiện ra một trận pháp huyền dị, trực tiếp bao phủ khu vực Lâm Lăng đang đứng lại.  

“Xông lên!”  

Thấy thế, bọn Tần Vũ và  mười hai Huyết Vệ sớm đã vận sức chờ phát động cũng đột nhiên lao đi cùng thời khắc đó.  

“Rống!” “Rống!” “Rống!”...  

Nhưng không đợi bọn họ vọt tới gần thì từng tiếng thú rống thô bạo ầm ầm vang vọng.  

Dao động năng lượng cuồng bạo bùng nổ, quầng sáng trận pháp vừa ngưng tụ thành giống như khí cầu bị nứt vỡ, lập tức nổ thành những điểm sáng đầy trời.  

Sau khi ánh sáng tan đi, mọi người hoảng sợ nhìn thấy không biết khi nào quanh người Lâm Lăng đột nhiên xuất hiện một đám hung thú dữ tợn.  

Trừ Kinh Kha và Lang Vương đang chạy tới Thần Táng Chi Uyên ra thì sủng vật trong không gian hệ thống đều xuất động!  

“Kia... Kia đều là quái vật gì?!”  

“Đó là chân long, hay là giao long?! Còn có một con hỏa phượng hoàng!”  

“Sao đột nhiên xuất hiện nhiều hung thú thượng cổ như vậy, trời ạ!!”  

Thấy tình cảnh này, đám người giữa sân hít hà một hơi, tất cả đều khiếp sợ đến cả người run run. Những cao thủ Trần gia kia thì sợ tới mức sắc mặt tái nhợt, nhanh chóng lui lại.  

Lúc này, ai còn mơ ước vị trí gia chủ gì nữa, giữ được mạng nhỏ mới là quan trọng.  

“Bản lĩnh kinh sợ vạn tộc năm đó của Thánh Tử điện hạ không chỉ vì thực lực võ đạo cá nhân siêu quần của hắn, còn có một đám sủng thú hùng mạnh.” Trên không đảo nhỏ Phong Vân Các, ánh mắt Vệ Quý Nguyên chớp động, nhìn từng bóng thú quen thuộc kia, ông ta mang đầy sùng kính mà cảm khái.  

Hắn nhớ mang máng, lúc trước bởi vì mình sùng bái Lâm Lăng nên đã đi bắt chước tu học thuật thuần thú.  

Hồi tưởng lại đoạn năm tháng kia, mặc dù hiện giờ đã qua vạn năm, sự nhiệt tình trong lòng Vệ Quý Nguyên vẫn trào dâng mênh mông.  

“Thánh Tử ‘Lâm Thiên’ trong lời đồn quả nhiên đáng sợ.” Vệ Bình chấn động trong lòng, nhịn không được thầm nuốt một ngụm nước miếng.  

Lấy năng lực hiện tại của ông ta, chỉ sợ không thể đánh thắng được con nào trong số đó.  

“Lâm Lăng...”