“Ta chờ ngươi thật lâu, hiệu suất chiến đấu của ngươi cũng quá chậm.” Thanh niên tóc dài khẽ nâng đôi mắt, nhìn về phía Lâm Lăng đang đẩy cửa bước vào, trong lời nói mang theo một chút khinh miệt.
“Xin lỗi, đợi lát nữa giao đấu, ta sẽ mau chóng kết thúc trận chiến này để bù lại thời gian.” Lâm Lăng lạnh nhạt nói.
Chờ đến khi thanh niên tóc dài phản ứng lại thì ngụ ý trong lời nói này đã làm đôi mắt gã lập tức hiện lên một tia sắc lạnh.
“Nghe nói trong cuộc thi Bách Viện lần trước, học viện Thiên Diễn bị học viện Võ Lăng chúng ta diệt sạch toàn quân, ngươi có thể đến được đây cũng có chút bản lĩnh.” Sau đó gã nhìn chằm chằm vào đồng phục trên người Lâm Lăng, cười nhạo trong tiếng, sau đó lại lắc đầu cảm thán: “Nhưng thật đáng tiếc, ngươi gặp ta ở đây.”
“Bởi vì, ta sẽ triệt để cắt đứt con đường thăng cấp của ngươi ở chỗ này.”
Nhưng vẻ mặt Lâm Lăng vẫn không có chút dao động, hắn im lặng mấy phút, sau đó lạnh nhạt nhìn chằm chằm vào thanh niên tóc dài, thản nhiên nói: “Ngươi nói nhảm xong chưa.”
Nghe vậy, thanh niên tóc dài ngây người giây lát, sau đó nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tuy cuộc đối thoại này ngắn ngủi, nhưng lần nào Lâm Lăng lên tiếng cũng khiến tâm trạng của gã cực kỳ bực tức, giọng điệu lạnh nhạt đó như gai nhọn sắc bén tùy ý đâm vào nội tâm cao ngạo của gã.
“Thứ vô tri!” Thanh niên tóc dài hừ lạnh một tiếng, lành lạnh nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, cười dữ tợn và nói: “Nếu ngươi vội vã muốn chết như vậy, ta sẽ giúp ngươi!”
Câu nói vừa dứt, một luồng dao động năng lượng lạnh lẽo vô hình khuếch tán ra từ trên người thanh niên tóc dài.
Trong lòng Lâm Lăng hơi trầm xuống, cảm ứng được quanh người bị một năng lượng âm u bao phủ, hơn nữa nó còn muốn chui vào trong đầu hắn.
Nhưng Lâm Lăng cũng không có ý chống cự.
Ngay sau đó, hắn phát hiện cảnh tượng xung quanh lập tức thay đổi.
Trong tầm mắt, đài chiến đấu đã biến mất, nơi hắn đang đứng là một mảnh sa mạc hoang vu.
Cảnh tượng đột nhiên thay đổi lại không làm Lâm Lăng hoảng loạn chút nào. Hắn biết mình đã bị năng lượng lạnh lẽo vừa rồi ảnh hưởng nên rơi vào ảo cảnh.
Lâm Lăng khẽ cắn lưỡi một cái, cảm thấy hơi đau. Biết đau chứng tỏ đây không phải là ảo cảnh bình thường, mà là một loại thuật Huyễn Sát có thể giết người, cũng được xem là công kích linh hồn, nhưng lại âm thầm giết người trong ảo cảnh.
Lúc này, thanh niên tóc dài cũng đang ở sa mạc.
Hai người cách xa nhau hơn mười trượng.
“Tiểu tử, trúng thuật Huyễn Sát của ta thì ngươi không chạy đi đâu được cả.” Gã lạnh lùnbg nhìn chằm chằm vào Lâm Lăng, cười lạnh và nói: “Yên tâm, ta sẽ không giết chết ngươi quá nhanh, mà phải từ từ tra tấn ngươi đến chết.”
Nói xong, sau lưng gã dâng trào năng lượng, đột nhiên ngưng tụ ra một bóng đen cường tráng. Sau khi bóng đen thành hình, một thú nhân có cái đầu trâu, da lông cả người màu nâu đậm hiện ra.
Dáng người hắn ta cực kỳ cường tráng, dù là Trần Chân vận dụng ‘Viêm Sơn Thể’ trước đó cũng kém cỏi hơn không ít.
Tuy trước mắt chỉ là ảo giác, nhưng lần đầu đứng gần quan sát thú nhân, Lâm Lăng cũng không khỏi bị chấn động một chút.
“Phanh thây hắn ra!” Trong lòng thanh niên tóc dài tỏa ra dao động, lập tức hạ lệnh.
Hai lỗ mũi cực lớn của người đầu trâu kia lập tức phun ra khí trắng đặc sệt, đôi mắt đỏ tươi nhắm vào thân thể Lâm Lăng, trong mắt tràn đầy sự khát máu, hung ác.