*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Trong mắt Lâm Lăng xẹt qua một tia lạnh lẽo, thản nhiên nói: “Thật đáng tiếc, đá này lại là đá đoạt mạng.”
Nói xong Lâm lăng đột nhiên xông đến.
Lúc này, hắn chủ động công kích đầu tiên, trường thương trong tay mang theo một thế lực lôi đình không thể địch nổi, xông về phía Lữ Thành Thiên.
Thế công của Lâm Lăng không có công pháp võ học gì kinh thiên động địa, nhưng dưới sự trợ giúp của Phong Chi Ý Cảnh (chiêu thức hệ gió), lại nhanh chóng đạt tới cực hạn, vô cùng lợi hại.
Xuy xuy ——!
Đầu thương đỏ đậm cùng lôi đình lập loè, mơ hồ giao thoa với nhau tạo thành một năng lượng hỏa hệ nóng rực, trực tiếp lao về phía Lữ Thành Thiên.
“Lấy tiến làm lùi sao?”
Ánh mắt Lữ Thành Thiên lạnh lùng, trường kiếm trong tay run rẩy, trong thời gian nháy mắt phát ra 72 thế kiếm!
Thế kiếm của hắn ta, giống như là ý cảnh giết chóc. Mỗi một đường kiếm đều ngưng luyện đến cực hạn, mỏng như là tia sáng.
Ánh sáng Thật Chí Hóa (kỹ năng kiếm) vô cùng mạnh khó trong đường kiếm, vô cùng sắc bén!
“Kiếm Quét Cuồng Lan!” (kiếm quét sóng lớn)
Cùng với tiếng quét lớn là tiếng Lữ Thành Thiên đâm kiếm đến như một cơn gió lốc, điên cuồng xoáy tròn, tấn công trực diện về phía Lâm Lăng.
“Phanh phanh phanh!!!”
Trong lúc nhất thời, những tiếng chém dày đặc kịch liệt truyền ra ngoài.
Lâm Lăng chỉ cảm thấy cây thương của hắn giống như bị xoáy vào bên trong đó, căn bản là không làm gì được.
Không chỉ như thế, lực lôi đình của cây thương cũng bị gió lốc của đường kiếm mãnh liệt cắt đứt, khiến nó suy yếu.
Lâm Lăng nhăn mày, trực tiếp dẫn động ra thương linh.
Oanh ——!
Một sức mạnh khủng bố của lôi đình, trong nháy mắt bị nổ tung.
Từng luồng hồ quang điện thô to điên cuồng bắn ra từ cây thương, dùng một khí thế mạnh mẽ vô cùng, trực tiếp đánh tan gió lốc của thanh kiếm một cách dễ dàng. Phá vỡ được sự ngăn cản của gió lốc thanh kiếm tạo ra, thế tấn công của cây thương mang theo từng luồng lôi đình màu tím đáng sợ, giống như thiên lôi giáng xuống vậy, vô cùng cuồng bạo bắn về phía Lữ Thành Thiên.
Thấy thế, trong mắt Lữ Thành Thiên đột nhiên co rút lại, vội vàng giơ kiếm lên chắn ngang lại.
“Keng!”
Hắn ta hốt hoảng ngăn lại cú điện đó, trong cơ thể Lữ Thành Thiên bất giác cảm thấy khí huyết quay cuồng, cơ thể cũng liên tiếp lui hơn mười bước, mãi vừa rồi mới mạnh mẽ ổn định lại.
Tuy đã chặn được lại, nhưng dòng điện nho nhỏ vẫn giống như giòi bọ chui trong xương hắn, cùng với sự va chạm giữa kiếm và thương, nguồn điện lan khắp toàn cơ thể hắn ta.