Tốc độ tu luyện đó, giống như máy bay trực thăng không ngừng bay lên!
Chẳng trách thực lực của các thành viên trong Điện Tông đều vô cùng mạnh, có thể có được thực lực mãnh mẽ như thế, có được nơi luyện khí như vậy, trong phút chốc là có thể bồi dưỡng ra một cường giả cấp chín.
Lập tức, bước chân Lâm Lăng nhanh hơn, nóng nảy muốn đi đến tháp Huyễn Minh.
“Hử?”
Thấy thế, Đào Linh hơi hơi kinh ngạc, tất nhiên là cũng không muốn bị bỏ lại, tốc độ đi trước đột nhiên nhanh hơn.
Bước chân của nàng uyển chuyển nhẹ nhàng, mỗi bước chân giống như một cơn gió quét qua, rất nhanh đã cách Lâm Lang hơn mười mét, uyển chuyển nhẹ nhàng linh động.
Dọc ven đường đi, có rất nhiều bóng dáng màu trắng.
“Muốn cùng ta so tốc độ thì ngươi còn non lắm.”
Đào Linh ngoái đầu nhìn lại Lâm Lăng một cái, cười đắc ý.
“Phong Chi Ý Cảnh!”
Ánh mắt Lâm Lăng hơi dừng lại một chút, rõ ràng cảm nhận được linh lực dao động ẩn chứa trên người Đào Linh có Phong Chi Ý Cảnh.
“Có muốn tỉ thí không?”
Đào Linh như thể lại tìm được cách kiếm tiền, mắt đẹp chớp chớp trêu chọc, đùa giỡn nói: “Ai thua, hai vạn linh thạch, ngươi có dám không?”
Nghe vậy, khóe miệng Lâm Lăng khẽ nhếch lên.
“Có gì không dám.”
Khi giọng nói rơi xuống, linh lực trên cơ thể hắn dâng trào, chợt thi triển ra Du Long Bộ cùng với Phong Chi Ý Cảnh.
“Vù——!”
Ánh sáng màu đỏ lập lòe, Lâm Lăng bước ra, ngay lập tức giống như rồng lửa phiêu bạt trong gió nhanh chóng bước nhanh lên ngọn núi thang đá dọc đỉnh núi.
Trên đường đi, thân ảnh mờ ảo của Đào Linh đều bị tách ra.
Chỉ ngắn ngủn mấy phút.
Khoảng cách giữa hai người lại ngắn hơn phân nửa!
“Không thể tưởng được ngươi còn hiểu biết pháp thuật phong hệ, ta đã xem nhẹ năng lực của ngươi rồi.”
Trên khuôn mặt đẹp của Đào Linh lộ ra vẻ hơi giật mình, tuy không quay đầu lại nhưng dưới sự cảm ứng của linh lực, nàng có thể nhận ra rõ ràng được tốc độ thân pháp của Lâm Lăng không kém mình chút nào.
Hơn nữa dưới sự rượt đuổi này, khoảng cách hai bên đã gần như không còn.