*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mà giờ phút này, sức mạnh của Tiểu Bạch rõ ràng mạnh hơn Lang Vương, như vậy sức mạnh thực sự của nó có thể so sánh được với chiến lực tám vạn của Kinh Kha.
Tốc độ thăng cấp như này không hề thua kém gì so với tiến hóa sủng vật.
Trong lòng Lâm Lăng thầm vui mừng. Cảm thấy mình sáng suốt với quyết định không thu Tiểu Bạch vào trong hệ thống sủng vật.
“Lão đại, ta đã đói bụng.”
Tiểu Bạch sờ sờ cơ bụng săn chắc của mình, nhếch miệng nói.
Trải qua lần cắt máu vừa rồi, với cả sau khi lột xác xong không có ăn cơm, giờ phút này bụng nó kêu vang.
Hai tròng mắt màu đỏ tươi bỗng dưng nhìn về phía đám Thánh Hổ Lôi Viêm thèm thuồng.
Thấy thế khóe miệng Lâm Lăng hơi mím lại, vội vàng vung tay lên thu tất cả sủng vật vào bên trong không gian hệ thống.
Sau đó hắn duỗi tay ra mò vào túi trữ vật, còn sót lại mấy ngàn đá Linh Dương, lấy ra hết toàn bộ cứ dùng cho nó lót dạ tạm đã.
“Cảm ơn lão đại.”
Tiểu Bạch tức khắc hoan hô một tiếng, nắm lên một đống đá Linh Dương vứt vào miệng.
Răng nanh cắn nuốt, tiếng ‘răng rắc’ không ngừng truyền ra.
Sau khi nhìn thấy Tiểu Bạch không có việc gì, sự chú ý của Lâm Lăng nhìn về phía bát ngọc đựng máu thú màu đỏ kim kia.”
Một tia sáng màu kim bay ra từ trong chỗ máu kia, ẩn chứa một Huyết Mạch Chi Lực lớn mạnh đến từ Viễn Cổ.
Mấy năm trước, lúc hắn ở học viện Thiên Diễn, Ứng Nguyên Tử tặng cho hắn võ học luyện thể là ‘Viêm Thú Biến’ chỉ cần nuốt vài giọt máu là có thể bắt chước được hình thái khi biến thành Viêm Thú.
Bây giờ, nếu hấp thụ hết bát máu thú này thì sức mạnh của hắn chắc chắn sẽ nâng lên một bậc.
Nghĩ như vậy, bàn tay Lâm Lăng vung lên, không gian linh lực màu đen đột nhiên hình thành một cái hố đen cắn nuốt, trực tiếp hút hết bát máu thú kia vào.