*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đa tạ Vệ Bình tiền bối.”
Loại tiền phi nghĩa không làm mà hưởng này, Lâm Lăng thực sự rất cần, đương nhiên không có lý do gì không nhận.
“Vệ đại thúc, nếu như thúc cảm thấy điểm chấp sự quá nhiều không có chỗ dùng, ta cũng có thể giúp thúc nha.”
Đào Linh có chút ghen tị, làm nũng nói.
Đổi ra năm trăm vạn đá Linh Dương, có thể dùng được năm lần rút thăm trúng thưởng thần cấp.
Nàng đương nhiên là ghen tị!!!
Hơn nữa là cực kỳ ghen tị.
Bởi vì so về giao tình, thời gian Đào Linh quen biết Vệ Bình dài hơn rất nhiều so với Lâm Lăng.
Xét về quan hệ, còn là thúc cháu thân thiết, Lâm Lăng dù thế nào cũng không so sánh được.
Vậy mà Lâm Lăng lại có được sự ưu ái của Vệ Bình! Dễ dàng nhận được năm vạn điểm phụng hiến.
Quả thực là, làm người ta hâm mộ muốn chết!
“Con bé này, mấy năm nay ngươi ở nơi này của thúc cũng không có thiếu thứ gì.”
Vệ Bình cười lắc đầu, rồi nhìn về phía Lâm Lăng nói: “Ta tặng cho ngươi tài nguyên như vậy, cũng không phải không có yêu cầu.”
“Nếu sau khi bế quan xong đi ra, tu vi của ngươi vẫn chưa tăng tiến.”
“Năm vạn điểm phụng hiến, phải trả lại cho ta toàn bộ không thiếu một chút nào.”
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi giật mình.
Đơn giản như vậy sao?
Vậy cũng quá là hời đi.
Sau đó, Lâm Lăng nghĩ ngợi dò hỏi: “Vệ Bình tiền bối, vậy ngài bế quan bao lâu?”
Nếu như thời gian bế quan là ba bốn ngày, hắn không có tự tin có thể lập tức tăng tiến tu vi lên đến cảnh giới bậc 2 Thánh Vực xa vời đó. Cho nên vẫn phải hỏi cho rõ ràng điểm này.
“Ngắn thì mấy tháng, lâu thì một năm.”
Vệ Bình trầm ngâm một hồi rồi nói: “Với tài năng thiên phú tu luyện của ngươi, muốn đột phá hẳn là cũng không khó.”
“Ý của ta rất rõ ràng, thiên phú không phải là dễ dàng có được, đừng có si mê với nhiệm vụ ngược lại bị lãng phí nhiều tinh lực.”