*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dưới ánh trăng có ba bóng dáng ở trong khe núi.
“Không ngờ các ngươi lại có thể phát hiện ra, tính cảnh giác cao đấy.”
Tên chấp sự áo trắng cười lạnh, hắn ta nhìn chằm chằm Lâm Lăng và Đào Linh với vẻ lạnh lùng. Nếu như đã bị vạch trần thì hắn ta cũng không cần phải tiếp tục nói dối nữa. Trong khi nói chuyện, một chiếc liềm cong dài hiện lên trong tay hắn ta, luồng sát khí dày đặc lạnh như băng không thể che giấu.
“Ta còn đang lo không tìm thấy ngươi, nếu như ngươi đã tự dâng lên cửa thì cũng dễ thôi.”
Lâm Lăng híp mắt, sâu trong đáy mắt lộ ra vẻ vẻ lạnh lẽo. Dựa vào sự dao động hơi thở, chắc hẳn tu vi của hắn ta đang ở tầng thứ hai của Thánh Vực, cảnh giới Tinh Thần.
Với số sủng vật hiện tại mà hắn đang sở hữu, hắn tùy tiện lấy ra bất cứ con nào cũng có thể đối phó một cách thoải mái. Kinh Kha và Lang Vương chuyên chấp hành nhiệm vụ ám sát nên không thể lộ diện được. Hổ Bá giống như một vị vương giả nên cần phải giữ lại làm quân át chủ bài. Về phần Nghĩ Hoàng, tuy nó đã bị lộ trong lần bị Trương Khải Nguyên đuổi giết nhưng lúc này để nó lên sân khấu lại khá thích hợp.
Vù!
Trong lúc Lâm Lăng còn đang suy nghĩ, đột nhiên tên thích khách kia lấy ra một khối ngọc giản và kích hoạt trận pháp phù văn. Chỉ trong thoáng chốc, một trận pháp ánh sáng vô hình đã bao phủ toàn bộ khe núi. Hiển nhiên, hắn ta đã nắm rất kỹ thông tin về hai người Lâm Lăng và Đào Linh, cảnh giới hiện tại của hai người chỉ là Thánh Vực Linh Anh.
Xoẹt!
Chợt hắn ta cầm cây liềm trong tay phi thẳng về phía Lâm Lăng.
Vù!
Tuy nhiên lúc này, bóng dáng của một con thú màu đỏ sẫm xuất hiện. Lưỡi liềm sắc bén chém thẳng vào thể xác cứng như áo giáp, nhất thời phù văn lóe lên.
Chỉ nghe thấy tiếng ‘ầm’ vang lên.
Tên thích khách đột nhiên cảm nhận được một cỗ lực lượng nào đó cực kỳ mạnh mẽ, hắn ta cùng với vũ khí bị đánh bật lùi về phía sau mấy bước. Cánh tay cầm liềm của hắn ta run lên, hiển nhiên lực chấn động vừa rồi đã khiến cho gân mạch của hắn ta bị tổn thương.
“Đay là loại ma thú gì vậy?”
Khi thấy trước mắt đột nhiên xuất hiện một con Nghĩ thú, con ngươi trong mắt thích khách đột nhiên co rút lại.
Đào Linh cũng hơi kinh ngạc vì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Lâm Lăng triệu hồi sủng vật. Nàng không ngờ nó lại mạnh đến thế, thậm chí nó còn chưa ra tay đã đánh bật tên thích khách.
Lâm Lăng rất hài lòng với kỹ năng bắn ngược tổn thương của Nghĩ Hoàng. Sau khi tiến hóa lên cấp SSS, kỹ năng này đã tăng lên 70 điểm tức là khi lực công kích của đối phương là mười phần thì sẽ tạo nên bắn ngược tổn thương tới bảy phần.
Với sức chiến đấu 8 vạn hiện tại của Nghĩ Hoàng, cho dù có cường giả có cảnh giới Thánh Vực tầng thứ 3 là cảnh giới m Dương cũng rất khó chịu được sự tổn thương này. Huống chi là một tên thích khách có tu vi đạt cảnh giới Thánh Vực tầng thứ 2!
“Liệt Ảnh Trảm!”
Ánh mắt của tên thích khách trở nên lạnh lẽo, cây liềm cong dài trong tay hắn ta tỏa ra một luồng khí đen dày đặc.