Thợ mỏ cầm đầu vội nói: “Ngay sau trận động đất ngày hôm đó, thợ mỏ của chúng ta bắt đầu biến mất một cách kỳ lạ.”
“Tuy vẫn chưa rõ chuyện gì đang xảy ra nhưng vừa rồi, nhóm thợ mỏ của chúng ta đã phát hiện ra một vết nứt không gian kỳ lạ ở sâu trong mỏ.”
“Ta nghi ngờ chuyện này do chính vết nứt đó gây ra!”
Nghe vậy, Bạch Lân nhíu chặt mày.
Xem ra, cường giả của Điện Tông tới đây có lẽ là vì chuyện này. Nếu như phát hiện thì chắc chắn bọn họ sẽ ở lại Lãnh địa Hỗn Loạn trong một khoảng thời gian dài. Đến lúc đó, một khi sự tồn tại của lãnh chúa đại nhân bị phát hiện thì Lãnh địa Hỗn Loạn sẽ rơi vào tình thế vạn kiếp bất phục!
Không được, tuyệt đối không thể để cho bọn họ phát hiện ra được!
“Nhất định phải giữ bí mật chuyện này. Ngươi nhanh chóng đi thông báo với nhóm thợ mỏ bên kia rằng nhất định không được để lộ bất cứ điều gì ra ngoài.”
Sau khi suy nghĩ xong, Bạch Lân nghiêm nghị ra lệnh: “Nếu như có kẻ nào dám làm trái với mệnh lệnh thì giết không tha!”
Nghe vậy, tên thợ mỏ cầm đầu vô cùng hoảng sợ.
Nếu như để lộ thông tin thì sẽ bị gi ết chết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Hắn ta cũng không dám nói nhiều về vấn đề này nên vội vàng gật đầu: “Bạch tổng quản, ngài yên tâm, thuộc hạ biết nên làm như thế nào.”
Nói xong, tên thợ mỏ cầm đầu vội đi nhanh tới mỏ đá và nhanh chóng thực hiện mệnh lệnh của Bạch Lân.
“Dương Võ, quan sát thật kỹ những tên cường giả tiến vào lãnh địa. Nếu như bọn họ rời đi thì nhớ thông báo cho ta biết trước.”
Bạch Lân lập tức cho gọi Dương Võ của quân phòng thủ và nhỏ giọng nói.
“Vâng.”
Dương Võ trịnh trọng gật đầu, sau đó cho thuộc hạ phóng ra hơn chục con Hắc Phong Ưng bay lên trời.
Mãi cho đến khi trời tối, đám người Hứa Xương của Cửu Đại Điện Tông mới hoàn toàn rời khỏi khu vực của Lãnh địa Hỗn Loạn. Hiển nhiên bọn họ vẫn chưa phát hiện ra sự cố thật sự xảy ra ở độ sâu trăm mét bên dưới mỏ đá.
Phủ lãnh chúa, trong phòng hội nghị.
Sau khi nghe được tin tức từ Bạch Lân, hắn cũng cảm thấy khá kinh ngạc. Không ngờ sâu bên trong mỏ đá lại xuất hiện một vết nứt không gian khiến cho nhiều thợ mỏ biến mất.
Chẳng lẽ là do hiện tượng lạ xảy ra vào ngày hôm đó sao?
Ánh mắt của Lâm Lăng tối lại, hắn cảm thấy có lẽ mọi chuyện thật sự không đơn giản như vậy. Chẳng trách lúc ấy Ngụy Bách và Vệ Bình trông nghiêm túc như vậy.
“Lập tức phong tỏa khu vực mỏ đá lại, kẻ nào không phận sự thì miễn vào!”
Trong khi suy nghĩ về chuyện đó, Lâm Lăng quyết định tự mình đi xem sao.
“Vâng.”
Sau khi sắp xếp xong, Bạch Lân đưa Lâm Lăng tới mỏ đá phía sau thành. Lúc này, ở lối vào khu vực khai thác đã được canh gác nghiêm ngặt. Tất cả đều là những chiến sĩ Cuồng tộc đáng tin cậy và người dẫn đội là ‘Cuồng Thiết’.
“Lãnh chúa đại nhân, nhóm thợ mỏ trong khu vực khai thác đã được đưa đi hết.”
Nhìn thấy Lâm Lăng đến, Cuồng Thiết tiến lên hành lễ cung kính.