*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Vệ Quý Nguyên bình thản nói: “Lâm Thiên.”
Lại thêm một lần đọc lại cái tên đã lâu này, trên gương mặt sương gió của ông ấy chậm rãi dâng lên vẻ nhớ nhung.
Chuyện xưa cứ từng đợt lướt qua trong tâm trí, cuối cùng chỉ đọng lại ở tiếng thở dài.
“Ông ấy cũng họ Lâm sao? Quá là trùng hợp rồi!”
Lâm Lăng hơi biến sắc, nhưng nghe được cái tên khác với mình thì cũng không nghĩ nhiều.
“Chấp Sự Trưởng đại nhân, xin hỏi người bạn kia của ngài chết lúc nào vậy?”
Ở bên này, người vẫn luôn im lặng là Vệ Bình đột nhiên lên tiếng dò hỏi.
Đối với cái vị cấp trưởng bối của Vệ gia này, trong lòng ông ấy thực cũng tồn tại sự hiếu kỳ rất lớn, dù sao thì người trước mắt cũng sống rất lâu rồi.
Nhưng mà khi nghe lời nói này, Vệ Quý Nguyên dường như hiểu thấu được tâm tư của ông ấy.
“Quá lâu rồi, lão phu đã quên mất thời gian cụ thể.”
Lần này, Vệ Quý Nguyên cũng không giả vờ giấu diếm, cười nhạt nói.
“Nhưng ta có thể xác nhận đôi chút, là lúc ta quen ông ấy là lúc cuộc chiến chủng tộc chưa bạo phát.”
“Thời điểm đó ta chỉ là một nhân vật nhỏ trong điện tông.”
Cái gì?
Trước khi đại chiến chủng tộc…Vậy không phải là vạn năm trước sao!?
Nghe thấy thế không chỉ có Vệ Bình, ngay cả Lâm Lăng cũng phải giật mình.
Vẻ mặt bọn họ rung động nhìn Vệ Quý Nguyên, hiển nhiên cũng không nghĩ tới, ông lão này đúng là sống đến con số vạn năm!
Điều này cũng khoa trương quá rồi!
“Không cần kinh ngạc, lão phu quả thực đã sống đến số tuổi là hàng vạn.”
Nhìn hai người trước mắt kinh ngạc đến ngây dại, Vệ Quý Nguyên cười ha hả nói. “May mà lão phu hiểu được quy tắc không gian, phần lớn thời gian bình thường đều áp chế da thịt trên cơ thể cho đứng im không hoạt động trong không gian, như vậy mới có thể sống được tới tận bây giờ.”
Nghe vậy trong mắt Vệ Bình lóe lên một tia hoảng hốt.