Vũ Khí Thần Bí Của Sát Thủ

Chương 776



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vệ Bình nghi ngờ nói: “Chấp Sự Trưởng đại nhân, chuyện ngài vừa nói với Lâm Lăng, rốt cuộc là có hàm ý gì?”  

Vệ Quý Nguyên cũng thản nhiên nói: “Chúng ta chỉ là những người đứng xem, tất cả hàm ý này nọ đều là do hắn tự hiểu.”  

Một câu nói thâm sâu khó hiểu như vậy, nhất thời khiến cho Vệ Bình sửng sốt một chút, không nói thêm gì nữa.  

Nếu hôm nay không vì Lâm Lăng đến đây, chỉ sợ ông ấy đến tận bây giờ cũng không biết vị lão tổ của Vệ gia này lại sống đến tận vạn năm!   

Hoàn toàn là một nhân vật Viễn Cổ!  

…….  

Lúc trở lại không gian bên trong tháp, Đào Linh cũng trùng hợp đi đến.  

Cảm giác mới mẻ khi mới nếm thử tình yêu, hai người gặp nhau liền nhịn không được chạy lại ôm một chút.  

“Bản đồ ta đã khắc xong rồi, chàng giữ lại dùng đi.”  

Đào Linh đưa ra một miếng ngọc giản màu trắng, giao vào trong tay Lâm Lăng.  

Bởi vì chức vị Chấp Sự không giống nhau, lần tiến vào chiến trường Viễn Cổ này, nàng không có cơ hội đó.  

“Cảm ơn.”  

Lâm Lăng nắm đôi tay nhỏ bé mịn màng của Đào Linh, khóe miệng hiện lên ý cười.  

“Nghe nói đệ tử xuất phát của Cửu Đại Điện Tông lần này tất cả đều là những để tử thân truyền ưu tú.”  

Đôi mắt to tròn ánh nước của Đào Linh nhìn Lâm Lăng khẽ cười nói:   

“Trong đó có đủ các kiểu mỹ nữ, chàng phải an phận thủ thường, không được thất thân đâu đấy.”  

Đuôi lông mày Lâm Lăng hơi nhướn lên, trêu ghẹo nói:  

“Sợ ta thất thân đến thế thì ta chỉ đành hiến dâng tấm thân trai tân này cho nàng là được rồi.”  

“Bớt đi!”  

Nghe thấy vậy, trên gương mặt yêu kiều của Đào Linh nhất thời hiện lên một mảng đỏ ửng.  

Sau đó, nàng như nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: “Mấy năm trước, không phải chàng đã thành hôn rồi sao? Sao lại có thể vẫn còn là trai tân được chứ?”  

Lâm Lăng lắc đầu cười nhạt nói:  

“Hữu danh vô thực cả thôi.”  

Đối với sự việc từ xa xưa này, hắn không có nói gì thêm nữa.  

“Thì ra là thế.”  

Đào Linh chợt gật đầu, một đôi mắt đẹp chơm chớp mang vẻ mừng rỡ. Chí ít, người đàn ông đầu tiên nàng chấp nhận này cũng giống như mình, đều băng thanh ngọc khiết.  

“Lâm Lăng, ta biết chuyện tình cảm thế tục ở nơi này không giống kiếp trước.”