“Sợ ta thất thân đến thế thì ta chỉ đành hiến dâng tấm thân trai tân này cho nàng là được rồi.”
“Bớt đi!”
Nghe thấy vậy, trên gương mặt yêu kiều của Đào Linh nhất thời hiện lên một mảng đỏ ửng.
Sau đó, nàng như nghĩ tới điều gì, kinh ngạc nói: “Mấy năm trước, không phải chàng đã thành hôn rồi sao? Sao lại có thể vẫn còn là trai tân được chứ?”
Lâm Lăng lắc đầu cười nhạt nói:
“Hữu danh vô thực cả thôi.”
Đối với sự việc từ xa xưa này, hắn không có nói gì thêm nữa.
“Thì ra là thế.”
Đào Linh chợt gật đầu, một đôi mắt đẹp chơm chớp mang vẻ mừng rỡ. Chí ít, người đàn ông đầu tiên nàng chấp nhận này cũng giống như mình, đều băng thanh ngọc khiết.
“Lâm Lăng, ta biết chuyện tình cảm thế tục ở nơi này không giống kiếp trước.”