*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau khi Vệ Bình ra lệnh xong, các chấp sự huyết bào lần lượt lên đường. Lâm Lăng cũng phi lên không trung và hóa thành một bóng đen lao vào vòng xoáy năng lượng. Trong lúc hắn đi vào vòng xoáy, Lâm Lăng đột nhiên cảm nhận được một luồng năng không gian vô hình xông tới. Rõ ràng luồng năng lượng này sở hữu lực xé rách không ngừng tác động vào thân thể hắn khiến cho tốc độ xuyên qua yếu đi một nửa. Ngay lập tức, Lâm Lăng sử dụng linh lực trong người tạo nên một tầng linh khí hộ thể để chống đỡ dòng chảy hỗn loạn của không gian xung quanh. Cứ như vậy, Lâm Lăng để cho lực hút của vòng xoáy năng lượng kéo hắn vào sâu bên trong.
Khoảng mười phút sau, Lâm Lăng nheo mắt lại và phát hiện một vết nứt không gian ở cuối tầm mắt. Luồng ánh sáng như ẩn như hiện. Hiển nhiên đây chính là lối vào của chiến trường viễn cổ. Lâm Lăng tăng nhanh tốc độ để theo sát với đội ngũ chấp sự huyết bào đi vào bên trong vết nứt không gian.
Sau khi sững sờ một lúc, hắn nhìn khung cảnh xung quanh với vẻ cảnh giác. Xuất hiện trước mắt Lâm Lăng là một vùng đất rộng lớn. Những ngọn núi trùng điệp, uốn lượn lộ ra khí chất cổ xưa mạnh mẽ. Điều khiến cho Lâm Lăng kinh ngạc chính là những vết nứt không gian vô cùng nhỏ nhưng lại nhìn thấy ở khắp nơi tựa như không gian sắp bị phá vỡ hoàn toàn.
Từ phía trên vùng đất này nhìn xuống thì thấy những khe núi sâu không thấy đáy khiến người khác phải hoảng sợ. Sau khi nhìn một lượt, Lâm Lăng kinh ngạc phát hiện những khe núi sâu này không phải hình thành do tự nhiên. Mà nó giống như dấu vết còn sót lại của một cuộc chiến khốc liệt nào đó. Giống như ngọn đồi cách đó không xa kia, rõ ràng nó bị tách ra làm hai nhưng vết nứt ở giữa nhẵn nhụi và ngay ngắn như thể bị một thanh kiếm chém làm đôi.
Lâm Lăng nhìn về phía xa xa thì thấy bầu trời nơi đây lộ ra vẻ ảm đạm kỳ lạ. Bên trong không khí lại có sát khí dày đặc khó tả, vừa tà ác lại vừa âm u lạnh lẽo.
“Theo ghi chép của sách cổ, khu vực này trước đây của tộc Hỏa Phượng đã bị Ma tộc xâm chiếm.”
Người lên tiếng chính là đội trưởng của đội chấp sự huyết bào.
Hắn ta đeo mặt nạ, ánh mắt lạnh lùng quét bốn phía xung quanh rồi nói: “Có lẽ vẫn đang ở trong tình trạng bị niêm phong suốt nhiều năm nên ma khí ở nơi này vẫn chưa tiêu tan hết.”
Ma tộc?
Nghe vậy, Lâm Lăng hơi kinh ngạc.
Xem ra chắc hẳn Ma tộc này phải cực kỳ mạnh mẽ mới có thể phá hủy vùng đất này kinh khủng đến thế. Dựa vào ký ức linh hồn của tên tộc Man Thạch kia, Lâm Lăng cũng hiểu được tình hình. Trong số các chủng tộc thời viễn cổ, Ma tộc có thể được coi là một tộc có thế lực hùng mạnh hàng đầu!
“Mọi người hãy nhớ kỹ tọa độ của nơi này. Hai tháng sau, cho dù xảy ra bất cứ chuyện gì cũng phải quay trở về.”
Đội trưởng đội chấp sự huyết bào lạnh lùng nói: “Nếu không một khi vết nứt không gian bị đóng lại thì sẽ không thể trở về được nữa.”
“Bắt đầu hành động!”
Tiếng quát lạnh lùng vang lên, đa số các chấp sự huyết bào đều tự thành lập các đội nhỏ, tản ra khắp bốn phía và nhanh chóng đuổi theo đám đệ tử của Cửu Đại Điện Tông đã rời đi từ lâu.
Đội hình của Lâm Lăng bao gồm cả hắn thì chỉ có 5 người. Dường như Vệ Bình cố ý sắp xếp Lâm Lăng cùng đội với đội trưởng đội chấp sự huyết bào.