*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tuy không nghe hiểu quái vật dị tộc nói gì, nhưng nhìn ánh mắt hung hãn như đối đãi với con mồi của bọn họ thì trái tim của bọn người phe người đàn ông cương nghị lập tức chìm xuống đáy cốc.
Làm sao bây giờ?!
Bọn họ vội vàng suy nghĩ rồi lấy trường kiếm ra, ý đồ cắt đứt tấm lưới.
Nhưng chất liệu của tấm lưới sắt này lại là Huyền Thiết, cực kỳ kiên cố, mỗi sợi lưới đều to chừng ngón tay. Cho dù vận dụng linh lực thì linh khí trên trường kiếm cũng bị Huyền Thiết cắn nuốt, muốn cắt đứt nó thì nói dễ hơn làm.
Cảm giác này giống như cầm một cây kiếm gỗ mà cắt lưới sắt, không có chút hiệu quả nào cả.
“Cạc cạc cạc...”
Nhìn thấy hành vi hoảng loạn chạy trốn của đám nhân loại này, đám quái vật tộc Man Thạch xung quanh lập tức phát ra tiếng cười phấn khởi, sau đó chúng xách những thanh rìu lớn lên rồi đi đến gần đó.
Xẹt ——!
Không nói lời nào vô nghĩa, tên tộc Man Thạch to con cầm đầu trực tiếp dùng rìu hung hăng nện xuống, người bị công kích là người đàn ông cương nghị kia.
Chỉ nghe một tiếng ‘Phanh’ vang lên, đầu hắn ta lập tức vỡ nát ngay tại chỗ giống như trái dưa hấu, máu tươi đỏ rực và óc trắng trộn lẫn với nhau, đột nhiên bắn tung toé ra.
“Chu sư huynh!!” Thấy thế, tên đệ tử Phong Linh Tông bị bắn đầy mặt bên cạnh kinh hãi la lên.
Tên tộc Man Thạch to cao kia vươn bàn tay ra, móng vuốt sắc bén trực tiếp đâm thủng bụng thi thể rồi hung ác kéo Linh Anh trong đó ra.
Sau đó nó bắt lấy Linh Anh đó rồi bỏ vào miệng, dữ tợn mà gặm cắn, đầy mặt hưởng thụ.
“Hả...”
Nhìn thấy cảnh tượng này, những đệ tử Phong Linh Tông nhịn không được hít hà một hơi, trong mắt tràn ngập hoảng sợ.
Tới giờ khắc này, rốt cuộc bọn họ cũng ý thức được mọi chuyện còn tệ hơn tưởng tượng.
Đàn quái vật dị tộc mà họ gặp được không phải đến để tranh đoạt tài nguyên, mà là xem tất cả bọn họ trở thành nguyên liệu nấu ăn ngon miệng bổ dưỡng!
Trong nháy mắt, mọi người như rơi vào vực sâu, sắc mặt khó coi đến cực điểm.
“Ngừng!”
Lúc này, tiểu đội Huyết Bào đang phi hành về một hướng khác đột nhiên bị đội trưởng chấp sự kêu ngừng.
“Sao những đệ tử Phong Linh Tông vừa rồi lại biến mất?”
Đội trưởng Huyết Bào lạnh nhạt quét về phía bên cạnh, trong ánh mắt lạnh thấu xương hiện lên một tia nghi ngờ. Nghe vậy, Lâm Lăng ngước mắt quan sát, quả thật không phát hiện bóng dáng nào cả.