*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Khi đến phía trên không khe núi, bọn họ cũng không vội vã lao xuống phía dưới, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng quét nhìn khắp nơi.
Chỉ thấy sâu trong khe núi đó tồn tại một mảnh linh thực, mà ở bên cạnh lây dính vô số vết máu, nhưng lại không có thi thể. Xem dấu hiệu này thì hiển nhiên những vết máu kia vừa bắn ra, chưa đọng lại và tối màu.
Trong cái khe sâu đó lộ ra bầu không khí quỷ dị nào đó.
Thấy tình cảnh này, trong mắt đội trưởng Huyết Bào dâng trào ánh sắc lạnh, đưa mắt ra hiệu với Lâm Lăng.
Tất nhiên Lâm Lăng cũng ngầm hiểu đội trưởng Huyết Bào này tính để hắn làm tiên phong - Tục xưng là bia đỡ đạn!
Lâm Lăng cũng không nhiều lời, thản nhiên gật đầu, sau đó hắn khởi động một cái lồng linh khí hộ thể trên người rồi mới đề phòng bay vút xuống.
Cảm giác này giống như thâm nhập hang hổ vậy.
“Kinh Kha, ra đây.”
Trong lòng Lâm Lăng khẽ dao động, âm thầm triệu hồi Kinh Kha ra, đồng thời kích thoạt kỹ năng sủng vật ‘ẩn thân’, để nó mở đường ở phía trước.
Nhưng cả quá trình đều cực kỳ an tĩnh, không có bất cứ dị thường gì xảy ra.
Lâm Lăng ngồi xổm xuống, duỗi tay lau vết máu một cái, máu còn rất dính nhớt, vẫn rất mới, ngửi mùi này thì thật sự là máu nhân loại!
Trong hoàn cảnh âm u không có chút động tĩnh nào, hắn dùng linh thức dò xét mà cũng không phát hiện ra dao động sinh mệnh gì.
Bình thường, thật sự quá bình thường!
Trong lòng Lâm Lăng hơi lạnh xuống, càng bình thường thì càng cảm thấy không thích hợp.
“Kinh Kha, qua đi nhìn xem.”
Thu được mệnh lệnh, Kinh Kha lặng lẽ bay về phía vách đá. Khi xẹt qua một khối đá lớn, hắn nhìn thấy nơi này che giấu không ít chiến sĩ tộc Man Thạch. Bọn chúng cầm ngọc thạch phù văn trong tay, trên người được bao phủ trong một quầng sáng nhàn nhạt, hoàn toàn ngăn cách linh thức của hắn ra bên ngoài.
Thì ra là thế!
Mượn dùng thị giác dùng chung với Kinh Kha, trong lòng Lâm Lăng hơi giật mình, xem như đã hiểu nguyên do.
Sau đó Lâm Lăng nhận thấy một chi tiết, phát hiện ánh mắt những chiến sĩ tộc Man Thạch đó thường xuyên ngắm lên phía trên.
Một bộ phận trong đó đang giám thị đám người đội trưởng Huyết Bào có xuống hay không, phần còn lại thì đang nhìn chăm chú vào một hướng khác.
“Chẳng lẽ bên trên còn có dị tộc ẩn nấp?”
Trong mắt Lâm Lăng lóe lên tia sắc lạnh, lập tức hạ lệnh cho Kinh Kha trực tiếp bay lên vách đá phía trên. Khi bay đến gần một nơi đầy dây leo che lấp, hắn phát hiện thì ra còn có một cái hang u tối tồn tại.
Trong hang là hai chiến sĩ tộc Man Thạch đang im lặng đứng đó.
Trên người bọn chúng cũng được bao phủ bởi ánh sáng phù văn có thể ngăn cách linh thức dò xét, bàn tay ấn lên nhẫn không gian, hình như đang chờ đợi kích hoạt bẫy rập nào đó vào bất cứ lúc nào.
“Đáng chết, sao những nhân loại này còn chưa chịu xuống!” Thủ lĩnh tộc Man Thạch lộ ra ánh mắt hung ác, hình như chờ có chút nóng nảy nên khẽ mắng một tiếng.
“Khỏi phải chờ, đều xuất hiện đi.”
Nhưng lúc này, một giọng nói lạnh như băng lại đột ngột vang lên.
Điều làm đám chiến sĩ tộc Man Thạch này khiếp sợ chính là, những lời này lại là ngôn ngữ của tộc Man Thạch bọn họ, hơn nữa còn vang lên từ miệng của Lâm Lăng!
“Sao một nhân loại lại hiểu được ngôn ngữ của tộc Man Thạch chúng ta?!”
Trong mắt thủ lĩnh tộc Man Thạch hiện lên một tia ngạc nhiên.
Trước đó chúng biết được tin từ đám Ma tộc, rằng nhân loại tồn tại trong chiến trường viễn cổ là hậu duệ của những nhân loại thời đại viễn cổ. Gần như ngăn cách với đại lục Thương Khung chân chính, nghiễm nhiên là một đám heo béo ú có thể tùy ý xâu xé.
Nhưng hiện tại, hành động của nhân loại này hoàn toàn đánh vỡ thiết lập trước đó!